Thấy vẻ mặt Lạc Ninh bình thản, Diệp Tử cũng yên tâm phần nào.
Cô bá vai Lạc Ninh, cười đầy ẩn ý:
“Thế này đi, tối nay chị em mình dẫn cậu tới một chỗ, cho cậu xả stress thật thoải mái.”
Lạc Ninh liếc nhìn cô:
“Đi đâu?”
Diệp Tử cười tươi như hoa:
“Anh họ mình mở một chỗ rất thú vị, kêu mình tới chơi mấy lần rồi mà mình lười đi một mình. Đúng lúc cậu rảnh, đi với mình cho vui.”
“Cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Tan ca mình qua đón. Đừng nấu cơm nữa, đến đó ăn luôn. Nhớ trang điểm cho xinh vào, mặc cái gì gợi cảm chút là được rồi.”
Lạc Ninh nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu:
“Được, vậy đi giải khuây một chút cũng tốt.”
Dù sao là nơi anh họ Diệp Tử làm ăn, chắc không có gì nguy hiểm.
Tối hôm đó, Diệp Tử đúng hẹn lái xe tới đón Lạc Ninh.
Cô trang điểm rực rỡ, mặc một chiếc đầm dây ngắn màu đen khoét ngực.
Thấy Lạc Ninh chỉ mặc váy liền tay ngắn đơn giản, cô lắc đầu liên tục, kéo cô bạn đến trước tủ đồ, lôi ra một chiếc đầm đỏ gợi cảm ép Lạc Ninh thay bằng được.
Diệp Tử:
“Mình mặc đen, cậu mặc đỏ, hai đứa mình là đôi bạn cùng tiến, chuẩn bài chị em rồi đó.”
Sau khi thay xong, hai người cùng xuống lầu lên xe.
Nửa tiếng sau, Diệp Tử dừng xe trước một hội sở mới khai trương.
Lạc Ninh ngạc nhiên:
“Hội sở này là của anh họ cậu mở à?”
Diệp Tử vừa tháo dây an toàn vừa đáp:
“Có nhiều người đầu tư, anh họ mình là một trong số đó. Mình đã gọi cho anh ấy rồi, anh ấy đã đặt phòng riêng cho bọn mình.”
Lạc Ninh mở cửa xe bước xuống.
Diệp Tử khoác tay cô bước vào cổng hội sở.
Trước cửa đứng mấy người đàn ông mặc trường sam vàng, thấy hai cô gái liền cười niềm nở.
Một người hỏi:
“Hai vị tiểu thư có đặt trước không ạ?”
Diệp Tử tươi cười:
“Có chứ, tôi là em họ của Phó tổng Phó Vân Tiêu, anh ấy mời chúng tôi tới chơi.”
Người đàn ông lập tức lễ độ:
“Thì ra là em họ của Phó tổng. Cô là tiểu thư Diệp đúng không? Phó tổng đã dặn rồi, mời hai vị đi theo tôi. Ngài ấy nói sẽ đến sau, trước mắt mời hai vị vào phòng riêng dùng bữa trước.”
Diệp Tử kéo Lạc Ninh đi theo, vừa đi vừa hỏi:
“Anh họ tôi đang ở trong hội sở à?”
Người đàn ông:
“Có ạ, tối nay có khách quý đến, Phó tổng đang tiếp họ.”
Diệp Tử tò mò:
“Khách quý nào vậy?”
Người đàn ông:
“Tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói là người từ nước ngoài về, mở… sòng bạc ở nước ngoài, rất có máu mặt, tối nay đưa theo nhiều người đến.”
Diệp Tử:
“Chà, ghê gớm vậy cơ à.”
Người đàn ông:
“Vâng, nên mới cần đích thân Phó tổng tiếp đón.”
Ba người bước vào thang máy.
Người đàn ông vừa ấn nút tầng cao nhất vừa nói:
“Tầng cao nhất của hội sở là khu vực dành cho khách siêu VIP, khách thường không được lên. Hai vị cứ yên tâm mà tận hưởng.”
Diệp Tử nháy mắt với Lạc Ninh, rồi quay sang hỏi người đàn ông:
“Anh đẹp trai, anh họ tôi bảo là có thể tìm vài anh đẹp trai đến tiếp chúng tôi chơi, chuyện đó ai sắp xếp vậy?”
Người đàn ông cười:
“Tiểu thư Diệp yên tâm, Phó tổng đã sắp xếp hết rồi.”
Diệp Tử:
“Vậy thì nghe lời anh họ thôi.”
Lúc này, Lục Thừa Uyên đang ngồi trong phòng lớn nhất tầng trên cùng của hội sở.
Bên trong có hơn chục người đang uống rượu ồn ào khiến anh đau đầu.
Em trai Cao Đại Hải – Cao Hồng Lâm và ông chủ hội sở Phó Vân Tiêu thì ở dưới sân khấu, mỗi người cầm một cái chuông cổ vũ.
Lục Thừa Uyên ghé vào tai đàn em nói nhỏ:
“Tôi ra ngoài đi vệ sinh, số hai.”
Đàn em hiểu ý, gật đầu:
“Anh đi đi.”
Lục Thừa Uyên đứng dậy rời khỏi phòng.
Vừa mở cửa, anh chợt thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Anh do dự hai giây, rồi nhấc chân theo sau, dừng lại ở góc hành lang, thò đầu nhìn.
Lạc Ninh đang khoác tay Diệp Tử đi vào một phòng riêng phía trước.
Lông mày Lục Thừa Uyên nhíu chặt.
Anh đứng trong góc tường hai phút thì thấy bốn người đàn ông trẻ trung, bảnh bao vừa cười vừa đi về phía trước.
Họ vừa đi vừa nói:
“Phó tổng bảo tối nay hai cô gái này là khách quý, một người là em họ của anh ấy, phải tiếp đãi cho tốt.”
“Là người của Phó tổng thì chúng ta phải thể hiện cho ra trò rồi.”
“Nghe nói hai người đó là bác sĩ ở Bệnh viện Đức Khang.”
“Bác sĩ à, tôi thích nhất kiểu bác sĩ luôn, muốn xem họ mặc blouse trắng.”
“Cậu nhắm ai thì cứ ra tay đi.”
Lục Thừa Uyên giả vờ cúi đầu xem điện thoại, nghe đến đây lông mày càng nhíu chặt.
Anh nhìn bốn người đi ngang qua mình rồi vào căn phòng đó, lòng nóng như lửa đốt nhưng lại bất lực.
Bên trong phòng, Lạc Ninh thấy bốn trai đẹp bước vào liền quay sang hỏi Diệp Tử:
“Cậu chơi thật à?”
Diệp Tử cười tinh nghịch, nháy mắt với cô:
“Tới rồi thì chơi thật chứ sao. Mình là chị em tốt của cậu mà.”
Lạc Ninh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
“Cậu đúng là quá nhiệt tình rồi đấy.”
Bốn trai đẹp chia thành hai nhóm, mỗi nhóm ngồi cạnh một người, bắt đầu chào hỏi, rót rượu, gắp thức ăn.
Lúc đầu Lạc Ninh còn hơi ngại, nhưng chơi được một lúc thì cũng buông lỏng bản thân.
Cớ gì Lục Thừa Uyên có thể vui chơi ngoài kia, còn cô thì phải giữ mình như ngọc vì anh ta?
Huống chi cô chỉ uống vài ly rượu với vài chàng đẹp trai thôi, có làm gì quá đâu.
Còn anh ta – Lục Thừa Uyên thì sao?
Anh sắp cưới người phụ nữ khác làm vợ rồi.
Nhưng cô lại không thể đi kiện anh ta tội kết hôn hai lần.
Bởi vì… cô căn bản không biết rốt cuộc tên thật của anh ta là Lục Thừa Uyên hay là Châu Thịnh Mẫn.
Biết đâu cái tên thật lại chính là Châu Thịnh Mẫn.
Vậy thì cuộc hôn nhân giữa cô và anh ta sẽ không có giá trị pháp lý.
Sau vài ly rượu, cô kéo tay Diệp Tử, nói:
“Diệp Tử, tự nhiên mình nhớ ra một chuyện…”
Diệp Tử quay đầu, nhìn cô chăm chú:
“Chuyện gì thế?”
Lạc Ninh mím đôi môi đỏ:
“Nếu cái tên thật của tên đàn ông khốn kiếp kia là Châu Thịnh Mẫn, vậy thì cuộc hôn nhân giữa mình và anh ta không hợp pháp đúng không? Tức là hiện tại, mình vẫn đang độc thân.”
Diệp Tử há hốc miệng:
“Nghe cũng hợp lý đó chứ! Tuyệt quá đi, nếu sau này hai người chia tay, cậu cũng không phải là phụ nữ từng ly hôn nữa rồi.”
Lạc Ninh gật đầu.
“Đây là chuyện tốt mà!” – Diệp Tử cười lớn, nâng ly cụng với Lạc Ninh – “Chúc mừng cậu, chị em!”
Nói rồi, cô ghé vào tai Lạc Ninh thì thầm:
“Trong bốn anh đẹp trai này, cậu ưng ai không? Ưng ai thì nói chị đây một tiếng, lát nữa chị đây bảo anh họ sắp xếp, cậu có thể đưa người ta đi luôn.”
Lạc Ninh chớp mắt cười mà không nói.
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, một người đàn ông cao ráo, điển trai bước vào.
Lạc Ninh nhìn sang, nhan sắc và khí chất của người này đều nổi bật hơn hẳn bốn người trong phòng.
Khi anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Lạc Ninh bất ngờ chỉ vào người đàn ông đó, lớn tiếng hỏi Diệp Tử:
“Mình thích anh ấy, có thể mang anh ấy đi không?”
Diệp Tử sững người, quay đầu nhìn người đàn ông kia.
Anh ta cong môi cười, bước về phía Lạc Ninh, ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng nói:
“Đương nhiên là được rồi. Hân hạnh được làm của em. Vậy tối nay… anh là của em nhé?”
Lạc Ninh lờ đờ vì rượu, cười tươi, vươn tay ra nhéo nhẹ má anh ta:
“Chị đây nhất định sẽ yêu thương cưng hết mực.”