“Miệng lưỡi thật lanh lợi đấy.” Phó Vân Tiêu cười, “Được rồi, anh chịu thua, đúng là anh có mục đích khác.”
“Miễn bàn! Em tuyệt đối không để anh hại chị em tốt của em đâu.” Diệp Tử dứt khoát nói, “Nhưng em có thể nói cho anh biết, em đã hẹn trước với Lạc Ninh, sẽ đưa cô ấy về chơi, là bà ngoại em mời đấy.”
Khóe môi Phó Vân Tiêu nhếch lên, “Cảm ơn em, cô em họ tốt của anh, anh đã chuẩn bị một món quà cho em.”
Diệp Tử: “Dừng lại! Em đã nói là sẽ không giúp anh. Nếu anh tặng quà cho em, để Lạc Ninh biết thì cô ấy sẽ hiểu lầm em bán đứng cô ấy. Lúc đó dù em có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.”
Phó Vân Tiêu: “Vậy thì anh sẽ chuẩn bị thêm một phần quà cho cô ấy.”
Diệp Tử trợn mắt, “Tùy anh thôi, dù sao anh cũng nhiều tiền. Thôi, bọn em phải đi rồi, anh có thể lui xuống được rồi đấy.”
Phó Vân Tiêu cười: “Cung tiễn hai vị tiểu chủ, chúc hai người đêm nay mộng đẹp. Về đến nhà nhớ nhắn cho anh một tin.”
“Biết rồi.” Diệp Tử vẫy tay, quay đầu bảo tài xế lái xe.
Phó Vân Tiêu đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe em họ biến mất khỏi tầm mắt rồi mới quay vào.
Đợi Phó Vân Tiêu bước vào thang máy, Lục Thừa Uyên mới từ trong góc bước ra, khuôn mặt lạnh băng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi về phía thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
Thang máy đến nơi, cửa mở ra, Lục Thừa Uyên thấy Cao Mỹ Mỹ đang đứng đợi ở cửa.
Cao Mỹ Mỹ thấy anh, liền thở phào, chu môi nũng nịu: “Thịnh Mẫn, anh đi đâu vậy? Làm em lo muốn chết.”
Lục Thừa Uyên bình thản: “Xuống dưới hóng gió một chút.”
Cao Mỹ Mỹ không nghi ngờ gì, mỉm cười e thẹn: “Ba em tìm anh, muốn bàn về chuyện kết hôn của chúng ta.”
“Được.” Lục Thừa Uyên gật đầu, theo Cao Mỹ Mỹ quay lại phòng bao.
Vừa đi vừa hỏi: “Thời gian tổ chức hôn lễ có thể sớm hơn chút được không?”
Cao Mỹ Mỹ: “Sao vậy?”
Lục Thừa Uyên hơi ngừng lại: “Vì anh không thể chờ thêm nữa.”
Không thể chờ để hoàn thành nhiệm vụ.
Về nhà với vợ.
Cao Mỹ Mỹ ngỡ rằng Lục Thừa Uyên nôn nóng muốn kết hôn với mình, liền mỉm cười rạng rỡ: “Được, em sẽ nói với ba, để ông sắp xếp sớm vài ngày. Nhưng mà vết thương của anh có ảnh hưởng không?”
Lục Thừa Uyên xoa vết thương âm ỉ đau ở bụng: “Không sao, thể chất anh tốt, vết thương này sẽ nhanh lành thôi.”
Cao Mỹ Mỹ đỏ mặt, trong lòng mong chờ đêm tân hôn.
Hai người chính thức hẹn hò đã ba tháng, đừng nói đến thân mật, ngay cả tay cô anh cũng chưa từng nắm.
Nhưng chính điều này lại khiến Cao Mỹ Mỹ càng thêm yêu anh — không dễ dãi.
Ngay cả cha cô, Cao Đại Hải cũng từng nói: đàn ông như vậy hiếm lắm, phải biết quý trọng.
Hai người bước vào phòng bao.
Cao Đại Hải đang ghé tai nói chuyện với em trai Cao Hồng Lâm.
Thấy hai người quay lại, Cao Hồng Lâm dùng khuỷu tay chọc anh trai.
Cao Đại Hải ngừng lại, quay đầu.
Ông vẫy tay: “Thịnh Mẫn à, mau ngồi xuống. Tối nay chúng ta phải uống vài ly cho ra trò.”
Cao Mỹ Mỹ ngồi xuống cạnh cha, khoác tay ông, giả vờ tức giận: “Ba à, Thịnh Mẫn bị đâm mấy nhát dao, vết thương còn chưa lành, sao ba bắt anh ấy uống rượu được? Anh ấy chỉ được uống nước trái cây hoặc nước suối thôi!”
“Con bé này, chưa cưới mà đã bảo vệ người ta rồi. Quả nhiên con gái lớn chẳng giữ được.” Cao Đại Hải nghiêm mặt, đặt ly rượu trước mặt Lục Thừa Uyên, giọng nghiêm nghị: “Cậu trai, nếu muốn cưới con gái tôi, thì phải uống hết ly này. Nếu không thì sớm từ bỏ ý định đi, con rể của Cao Đại Hải này, tuyệt đối không thể là kẻ nhát gan.”
“Đừng uống!” Cao Mỹ Mỹ vội hét lên, “Anh không uống, em vẫn đồng ý lấy anh.”
“Mỹ Mỹ, chuyện này con đừng xen vào.” Cao Hồng Lâm chen lời, “Nghe ba con đi, ba con nói đúng. Nếu muốn làm rể nhà họ Cao, cậu ta nhất định phải uống ly này.”
Cao Hồng Lâm nhìn sang Lục Thừa Uyên, mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhóc con, khi theo đuổi Mỹ Mỹ, cậu nên nghĩ đến việc cậu đang theo đuổi ai. Cửa nhà họ Cao chúng tôi không phải ai cũng vào được đâu.”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Lục Thừa Uyên liếc nhìn ly rượu trên bàn, rồi ngẩng mắt nhìn hai anh em nhà họ Cao.
“Nếu tôi uống, thì có thể bước vào cửa nhà các ngài thật chứ? Sau này không được lật lọng.”
Cao Đại Hải hừ lạnh: “Cậu tưởng tôi Cao Đại Hải là loại người nào? Hôm nay ở đây có cả chục anh em đều làm chứng. Chỉ cần cậu uống ly rượu này, tôi chấp nhận cho cậu vào nhà họ Cao.”
“Anh à.” Cao Hồng Lâm giữ tay Cao Đại Hải lại, “Một ly rượu mà được làm rể nhà họ Cao thì dễ quá, ít nhất phải một chai mới được. Coi như cậu ta bị thương, chúng ta ưu ái. Chứ không, phải mười chai mới đúng.”
Mọi người trong phòng cũng bắt đầu hùa theo: “Đúng rồi, ít nhất một chai. Một ly thì uống chơi à, có giải khát nổi đâu.”
Cao Hồng Lâm cười nhếch môi, đẩy một chai rượu ngoại đến trước mặt Lục Thừa Uyên.
Cao Mỹ Mỹ trừng mắt với Cao Hồng Lâm: “Chú à, chú muốn lấy mạng bạn trai cháu sao?”
“Yên tâm đi Mỹ Mỹ, chai rượu này không lấy mạng cậu ta đâu. Cháu phải tin chú. Nếu cậu ta không dám uống, thì sau này ba cháu và chú sao có thể yên tâm giao việc kinh doanh cho cậu ta được?” Cao Hồng Lâm vỗ về.
Nghe vậy, mắt Lục Thừa Uyên tối sầm lại, anh cầm chai rượu lên, ngửa đầu tu cạn.
“Hay lắm, Châu Thịnh Mẫn, quả nhiên con mắt của Mỹ Mỹ không sai người.” Cao Hồng Lâm hưng phấn reo lên.
Lục Thừa Uyên đặt chai xuống, dạ dày quặn lên như muốn nôn.
Anh cắn răng, cố ép cảm giác buồn nôn xuống.
“Châu Thịnh Mẫn, chào mừng cậu gia nhập nhà họ Cao!” Cao Đại Hải đột nhiên lên tiếng, dẫn đầu vỗ tay, mọi người trong phòng cũng đồng loạt vỗ tay theo.
Cao Mỹ Mỹ thở phào nhẹ nhõm, quay sang hỏi Lục Thừa Uyên: “Anh ổn chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Cao Hồng Lâm kéo tay Cao Mỹ Mỹ lại: “Mỹ Mỹ à, có tí rượu mà đòi đi bệnh viện, không thấy mất mặt à?”
Cao Mỹ Mỹ phản bác: “Chú à, anh ấy vẫn còn bị thương mà.”
Cao Hồng Lâm cười khẩy: “Vết thương cỏn con ấy thì có là gì? Để chú nói cho cháu biết, hồi chú và ba cháu lăn lộn làm ăn, chuyện bị thương là cơm bữa. Toàn tự lo lấy, chưa từng đi bệnh viện.”
Cao Đại Hải hắng giọng một tiếng. Cao Hồng Lâm lập tức hiểu ý, chuyển chủ đề bằng giọng nhẹ nhàng: “Thôi không nhắc chuyện xưa nữa. Mỹ Mỹ, nói đi, chuyện cưới xin của hai đứa tính sao?”
Cao Mỹ Mỹ kéo tay cha — Cao Đại Hải, làm nũng: “Ba à, con muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn một chút, có được không?”
Cao Đại Hải liếc nhìn con gái, giễu cợt: “Con bé này, nôn nóng lấy chồng đến thế sao?”
Cao Mỹ Mỹ mím môi cười e thẹn: “Ba chẳng phải lúc nào cũng mong con tìm được người chồng tốt sao? Bây giờ anh ấy đã vượt qua thử thách của ba rồi, ba không thể để anh ấy chịu oan mấy nhát dao mà không được gì chứ.”
Cao Đại Hải bật cười: “Được rồi, chiều con hết. Ngày cưới để hai đứa tự chọn đi.”
Cao Mỹ Mỹ đắc ý nháy mắt với Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên cúi đầu, thầm thở phào trong lòng.
Cuối cùng ngày này cũng sắp đến rồi.
…
Bên kia, Diệp Tử cùng một nam phục vụ đưa Lạc Ninh về căn hộ của Lục Thừa Uyên.
Sau khi sắp xếp cho Lạc Ninh nằm nghỉ xong, Diệp Tử và người phục vụ đóng cửa rời đi.
…
Đêm khuya.
Một bóng đen nhẹ nhàng trèo vào phòng ngủ của Lạc Ninh qua ban công.
Người đó cúi xuống bên giường, nhẹ nhàng đưa tay v**t v* khuôn mặt cô.
Bất ngờ, Lạc Ninh mở choàng mắt.