Chương 16: Tại sao lại nhẫn tâm với anh ấy như vậy

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 2,630 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh đỏ mặt, “Xấu hổ chết mất! Trời ơi, anh ấy sẽ đến buổi tiệc tối mai thật sao?”

Diệp Tử liếc mắt nhìn Lạc Ninh, “Ban đầu anh ấy không định đi, nhưng nghe nói cậu sẽ tới, nên đổi ý đấy. Cậu có muốn cân nhắc đến anh họ mình không?”

“Anh ấy nói sẵn sàng vì cậu mà yên ổn lại, không làm công tử đào hoa nữa.”

Lạc Ninh lúc này mới thở phào, “Anh họ cậu là công tử đào hoa à, thế thì thôi khỏi!”

Diệp Tử: “Nhìn bên ngoài thì đúng là khá phong lưu, nhưng tới giờ chưa từng đưa cô gái nào về ra mắt gia đình. Theo lời anh ấy nói thì những mối tình đó chỉ là diễn trò, chẳng ai là thật lòng cả.”

Lạc Ninh bật cười: “Lời đàn ông toàn là lừa dối thôi.”

Diệp Tử cũng cười khúc khích, “Mình cũng nói với anh ấy y chang vậy.”

Lạc Ninh: “Ăn ý thật đấy, không hổ là chị em tốt, tam quan nhất trí.”

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện suốt đoạn đường, chủ yếu là những chuyện phong lưu của mấy anh họ Diệp Tử.

Đến bệnh viện, vẫn chưa đến giờ bàn giao ca.

Diệp Tử liền ở lại phòng trực cùng Lạc Ninh, đợi cô ăn sáng.

Lúc ăn cháo, Lạc Ninh đột nhiên nhớ đến nụ hôn đó.

Lạc Ninh: “Diệp Tử, đêm qua mình mơ thấy cái tên khốn đó quay lại, còn hôn mình nữa, cảm giác chân thật lắm. Cậu nói xem, có phải mình quá rẻ mạt không?”

“Người ta sắp kết hôn với người khác rồi, vậy mà mình vẫn còn nhớ mãi.”

Diệp Tử xót xa vỗ lưng Lạc Ninh, “Tất nhiên là không rồi. Từ góc độ y học mà nói, đây chỉ là một nhu cầu sinh lý đơn giản và phổ biến thôi.”

“Nên mình mới nói, cậu có muốn cân nhắc anh họ mình không? Để anh ấy giúp cậu giải quyết nhu cầu sinh lý.”

Lạc Ninh đỏ bừng mặt, “Nghe cậu nói kìa, không biết xấu hổ à?”

Diệp Tử cười toe toét, “Trời ơi, bọn mình là bác sĩ mà, chuyện này vốn dĩ là bản năng của con người thôi.”

Lạc Ninh: “Thế sao cậu lại từ chối mấy đối tượng xem mắt do mẹ cậu giới thiệu? Sao không chọn đại một người thuận mắt để giải quyết nhu cầu?”

Diệp Tử phẩy tay, “Xì, đàn ông mà đến mức phải thông qua xem mắt để tìm người yêu, thì tốt được đến đâu chứ? Toàn là đồ dư thừa người ta không thèm chọn.”

“Chào buổi sáng, đang ăn sáng à?” Thẩm Yến Nam bước vào với dáng vẻ ung dung, đưa cho Lạc Ninh một bó hồng đỏ.

“Ninh Ninh, trên đường đến đây anh thấy một ông cụ bán hoa, nên tiện thể mua giúp một bó.”

Lạc Ninh biết anh đang nói dối, anh nói thế chỉ để cô không tiện từ chối mà thôi.

Cô còn đang lưỡng lự chưa biết phản ứng ra sao, thì một bóng người khác lóe vào, “Ồ, mọi người đều ở đây à? Bác sĩ Thẩm cũng ở đây sao?”

Vừa thấy Thẩm Yến Nam, mắt Vương Vi sáng rỡ, vô thức vén tóc ra sau tai, “Bó hoa hồng đẹp quá!”

Lạc Ninh nhân cơ hội đưa bó hoa ra trước mặt Vương Vi, “Bác sĩ Vương, chị đến đúng lúc lắm, bác sĩ Thẩm nói là trên đường đến đây thấy một ông cụ bán hoa, nên tiện mua giúp một bó, để trong văn phòng cho chị ngắm nhé.”

Mí mắt Vương Vi giật giật, nhưng vẫn nhận lấy bó hoa, “Vậy thì cảm ơn bác sĩ Thẩm nhé, đây là lần đầu tiên tôi được con trai tặng hoa đấy, tôi sẽ trân trọng lắm.”

Thẩm Yến Nam tuy không vui nhưng không tiện nổi giận, “Đến giờ làm rồi, tôi đi trước đây.”

Chờ Thẩm Yến Nam quay người rời đi, Vương Vi thu lại nụ cười, trừng mắt với Lạc Ninh, “Cô coi tôi là ăn mày à? Rõ ràng là hoa bác sĩ Thẩm tặng cô, sao lại làm vậy?”

Lạc Ninh: “Sao thế, chị không muốn nhận à?”

Vương Vi ngập ngừng, “Tôi thừa nhận là tôi thích bác sĩ Thẩm, nhưng tôi không thích việc cô dùng cách thí ân để ‘nhường’ anh ấy cho tôi.”

Diệp Tử khoanh tay, nhìn Vương Vi lắc đầu, “Bác sĩ Vương, đúng là kiểu ‘vừa muốn làm tiên nữ, vừa không muốn mất trinh tiết’ mà.”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Vương Vi tức giận, “Cô Diệp, cô nói thêm một câu nữa, tin không tôi tát cô!”

“Vương Vi.” Thẩm Yến Nam bất ngờ xuất hiện sau lưng cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Sao cô lại muốn đánh bác sĩ Diệp?”

Vương Vi không ngờ Thẩm Yến Nam quay lại, vội vàng cười gượng, “Bác sĩ Thẩm, tôi chỉ đùa với bác sĩ Diệp thôi.”

Thẩm Yến Nam: “Tôi nhìn không ra là cô đang đùa. Bác sĩ Vương, thật ra tôi định nói lâu rồi. Tôi nghe nói, cô dựa vào việc ba mình là Phó viện trưởng mà thường xuyên bắt nạt đồng nghiệp.”

“Hành vi như vậy là bắt nạt nơi làm việc, là bôi nhọ danh tiếng của Phó viện trưởng Vương. Mong cô chú ý một chút.”

Vương Vi giả vờ kinh ngạc, “Bác sĩ Thẩm, anh nghe ai nói vậy? Tôi sao có thể bắt nạt ai được chứ.”

Nói rồi cô quay đầu nhìn về phía Lạc Ninh.

Lạc Ninh thản nhiên nói, “Không phải tôi nói đâu, tôi không rảnh thế. Dù sao, chị cũng bắt nạt tôi đấy.”

Mắt Vương Vi tức đến suýt trợn tròn.

Diệp Tử che miệng cười, “Bác sĩ Vương, ánh mắt của quần chúng luôn sáng suốt mà.”

“Đây là hoa tôi tặng cho bác sĩ Lạc.” Thẩm Yến Nam giật lại bó hoa từ tay Vương Vi, đặt trước mặt Lạc Ninh.

“Ninh Ninh, anh lừa em đấy. Đây không phải hoa mua dọc đường, mà là anh cố ý đến tiệm mua. Nếu em không muốn giữ… thì cứ vứt đi, nhưng không được tặng người khác.”

Nói xong, anh quay người rời đi. Khi lướt qua Vương Vi, anh lạnh lùng nói:

“Bác sĩ Vương còn chưa đi à? Chẳng lẽ thật sự định đánh bác sĩ Diệp hoặc bác sĩ Lạc? Nếu cô dám động đến một ngón tay của hai người họ, tôi sẽ cho cô cút khỏi bệnh viện này.”

Vương Vi: “Bác sĩ Thẩm, tôi thật sự chỉ đùa với bác sĩ Diệp thôi. Có vẻ giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, sau này anh sẽ hiểu tôi không phải loại người như anh nghĩ đâu.”

Vương Vi cũng rời đi theo sau Thẩm Yến Nam, phòng trực lại trở về yên tĩnh.

Diệp Tử cong môi, “Này, cậu nói xem cái Vương Vi đấy có bị thiếu dây thần kinh không? Mà thiếu cô ta thì bệnh viện này lại kém vui đi nhiều. Mình thích chọc cô ta, nhìn cô ta nổi đóa là vui nhất.”

Lạc Ninh cất hộp giữ nhiệt, “Đúng là cha nào con nấy. Mình ăn xong rồi, để mình đi rửa bát.”

Diệp Tử ngăn lại, giành lấy hộp cơm, “Rửa gì mà rửa, để đấy đi, tối mình mang về cho dì rửa… Còn bó hoa kia, cậu định xử lý thế nào?”

Lạc Ninh liếc nhìn bó hoa trên bàn, “Vứt đi.”

Diệp Tử: “Sao cậu lại nhẫn tâm với anh ấy thế? Là vì mẹ anh ấy sao?”

Lạc Ninh trừng mắt với cô bạn thân, “Cậu biết rồi còn hỏi.”

Diệp Tử bốc ngay bó hoa hồng lên, ném thẳng vào thùng rác, tức giận nói, “Mắt chó coi thường người. Lạc Ninh, cậu làm đúng rồi, đừng bao giờ tha thứ cho mẹ anh ta vì những chuyện bà ta đã làm với cậu năm đó.”

Lạc Ninh nhíu mày nhìn bạn mình, “Lại phát điên rồi hả?”

“Mình chỉ đang bênh vực cậu thôi.” Diệp Tử cười hì hì, khoác tay Lạc Ninh, vừa đi vừa nói: “Mình dám chắc, kiểu phụ nữ như mẹ Thẩm Yến Nam — vừa thực dụng vừa thích kiểm soát — ai mà lấy Thẩm Yến Nam thì người đó xui xẻo cả đời.”

Lạc Ninh dùng tay chọc nhẹ vào huyệt thái dương của bạn, “Cậu đó, lo chuyện bao đồng quá rồi đấy. Cẩn thận lời ra tiếng vào, đừng nhiều chuyện trong bệnh viện, nhỡ truyền đến tai người ta, xem cậu thu dọn kiểu gì.”

Diệp Tử bĩu môi, “Mình chẳng sợ bà ta đâu. Bà ta mà dám gây chuyện với mình, mình dám đấu tay đôi luôn, cùng lắm thì nghỉ việc, về nhà thừa kế phòng khám của ba mình.”

 

Diệp Tử bày ra vẻ chán ghét, “Bà ta nằm mơ đi. Bà ta có ưng mình thì mình cũng chẳng thèm để mắt đến nhà đó đâu.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right