Lạc Thần đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì xen vào: “Ba à, không thể nói vậy được. Căn nhà này đúng là do bác cả để lại, nhưng chẳng lẽ chúng ta không có công chăm sóc bà nội sao?”
Ngô Lệ Mai tiếp lời: “Đúng thế! Lạc Thần nói đúng. Chúng ta ở đây đâu phải ở không, mà là giúp anh trai anh chăm sóc mẹ đấy chứ.”
Lạc Bắc Dương tức giận: “Chăm sóc à? Hai người từng nấu cho mẹ tôi một bữa cơm chưa? Có từng giặt cho bà một cái áo nào không?”
Ngô Lệ Mai kinh ngạc nhìn chồng: “Ơ kìa, Lạc Bắc Dương, hôm nay anh uống nhầm thuốc à? Dám nói với tôi kiểu đó? Hay là thấy Lạc Ninh về rồi, anh tưởng nó sẽ đứng về phía anh?”
“Anh còn dám lớn tiếng nữa, có tin tôi tát cho không? Vô dụng thì đừng có gào lên ở đây! Chúng ta phải sống ở chỗ này chẳng phải cũng vì anh vô dụng, đến một căn nhà cũng không mua nổi sao?”
“Hồi đó tôi đúng là bị mù mới không chọn mấy ông chủ giàu có mà người ta giới thiệu, lại chọn ở bên anh. Không ngờ anh lại kém cỏi đến mức làm ở ngành điện lưới ba mươi năm mà đến chức trưởng phòng cũng không có nổi!”
“Giỏi thì ra ngoài lớn tiếng với sếp của anh ấy, ở nhà gào với tôi thì có ích gì…”
Trong phòng, Lạc Ninh và bà nội Lý Hương Cúc nghe tiếng mắng chửi om sòm bên ngoài, cả hai đều im lặng.
Một lúc sau.
Lý Hương Cúc thở dài một hơi, hỏi: “Cháu nói có đồ tốt, là gì vậy?”
Lạc Ninh vừa mở túi vừa cười nói: “Tối nay cháu qua nhà bà ngoại Diệp Tử ăn ké, bà ngoại sinh nhật. Cháu đi tay không, thế mà lúc về bà còn nhét cho cháu bao nhiêu thứ này.”
Lý Hương Cúc nhìn đống đồ Lạc Ninh lôi ra, toàn là đồ ăn.
Bánh kẹo, đồ ăn vặt đủ loại, còn có một hộp cao a giao.
Lý Hương Cúc cầm hộp cao a giao lên: “Thứ này đắt lắm đấy. Dạo này trời lạnh, mấy hôm trước bà còn định mua một hộp để chưng với trứng gà ăn. Cháu cũng nên tẩm bổ, mang về mà dùng.”
Lạc Ninh đẩy lại: “Bà ơi, cháu còn trẻ, không cần bổ cái này đâu. Hơn nữa cháu cũng không có thời gian mà chưng nấu. Những thứ này là cháu mang về cho bà, bà giữ lại mà dùng dần nhé.”
Lý Hương Cúc cầm hai gói khô bò: “Khô bò này trông ngon đấy, vậy cái này cháu mang về ăn.”
“Cái đó bà chia cho ông Ngưu một gói đi, để ông ấy ăn nhâm nhi cho vui.”
Lạc Ninh ngập ngừng một chút rồi nói: “Bà ơi, hay bà dọn về ở với cháu đi, ở với cháu cho tiện chăm sóc.”
Lý Hương Cúc lắc đầu: “Bà mà dọn đi, cái nhà này sẽ bị chúng nó chiếm ngay. Đây là nhà ba cháu để lại cho cháu, bà phải ở lại trông nhà, chờ khi nào được đền bù giải tỏa thì tiền đó cũng là của cháu hết.”
“Với lại, việc dưỡng già cho bà là trách nhiệm của chú cháu, cháu không có nghĩa vụ đó.”
Lạc Ninh: “Nhưng mà…”
“Bà biết cháu sợ bà bị thím ức h**p.” Lý Hương Cúc vỗ tay cháu gái an ủi. “Yên tâm đi, bà ấy không dám đâu. Nếu bà mà tức lên, bà tống cả ba người họ ra khỏi nhà luôn.”
Lạc Ninh cười: “Thím là sợ bà nhất.”
Lý Hương Cúc đắc ý: “Đó, nên bà ấy chỉ dám lèm bèm vài câu, chứ không làm gì được. Với lại, ban ngày chúng nó đều đi làm, trong nhà chỉ có bà với Lạc Thần, mà thằng đó thì ngủ suốt.”
“Nên bà sống cũng khá thoải mái, tự nấu ăn, tự chăm sóc mình, chẳng phải hầu hạ ai cả, mạnh ai nấy sống.”
Lạc Ninh: “Nếu bà thiếu tiền, nhất định phải nói với cháu.”
Lý Hương Cúc: “Lương hưu của bà mỗi tháng bảy, tám ngàn, xài không hết. Không cần cháu phải cho. Bà còn tích được khá nhiều, sau này đều để lại cho cháu, không cho chúng nó đâu.”
Lạc Ninh cảm động, nhào vào lòng bà làm nũng: “Bà ơi, trên đời này chỉ có bà là thương cháu thôi. Bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi, ở bên cháu mãi, biết chưa?”
Lý Hương Cúc: “Được, bà tất nhiên sẽ sống thật lâu, còn phải chờ cháu sinh con cơ mà. Những lời thím cháu nói hồi nãy cháu đừng để bụng, bà tin chắc Lục Thừa Uyên nhất định sẽ quay về.”
Lạc Ninh chống người nhìn cụ: “Bà, bà chưa từng gặp anh ấy, sao bà chắc chắn như vậy?”
Lý Hương Cúc: “Thiên cơ bất khả lộ, đây là bà tính ra cho cháu đấy. Hai đứa là duyên trời định, không ai chia cắt nổi.”
Lạc Ninh phì cười: “Bà ơi, vậy bà tính thử xem, bao giờ thì anh ấy quay lại?”
Lý Hương Cúc: “Sắp rồi, chắc chắn trong năm nay sẽ về.”
Lạc Ninh: “Được, vậy cháu sẽ đợi thêm.”
Trước khi nghỉ hưu, Lý Hương Cúc từng là giáo viên dạy Ngữ văn. Về hưu rồi rảnh rỗi nên nghiên cứu mấy thứ huyền học.
Có lúc nói đúng đến ngạc nhiên.
Ban đầu Lạc Ninh nghĩ là do trùng hợp, nhưng sau thấy bà đoán trúng nhiều lần quá, cô bắt đầu tin thật.
Tối đó, trước khi rời khỏi nhà bà nội, Lý Hương Cúc dúi vào tay cô một lá bùa gấp hình tam giác bằng giấy đỏ, dặn cô về nhà để dưới gối.
Bà nói đảm bảo Lục Thừa Uyên chắc chắn sẽ quay về trước cuối năm.
Sợ cô không làm, bà còn bắt cô sau khi đặt lá bùa dưới gối thì phải chụp ảnh gửi cho bà xem.
Lạc Ninh đành phải nghe lời, về đến nhà liền đặt bùa vào chỗ gối nằm, chụp ảnh gửi cho bà.
Cùng lúc đó, bên kia thành phố, Trì Húc vừa làm xong việc, đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của cục trưởng Dương Binh, bảo anh đến một chuyến.
Trì Húc lập tức tới thẳng văn phòng cục trưởng.
Dương Binh đang nghe điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu anh ngồi chờ một chút.
Ông không nói gì nhiều, chỉ im lặng lắng nghe bên kia điện thoại, khoảng hai phút sau mới cúp máy.
Trì Húc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chờ lệnh chỉ đạo.
Dương Binh rời khỏi bàn làm việc, vòng qua bên sofa đối diện anh ngồi xuống, rót cho anh một ly trà.
Hạ thấp giọng xuống, Dương Binh nói: “Cá đã cắn câu rồi, cậu về chuẩn bị kỹ đi, chúng ta có thể thu lưới bất cứ lúc nào. Thời gian tới có thể sẽ hơi vất vả, tốt nhất nên ở lại cục trực chiến.”
Ánh mắt Trì Húc sáng lên, anh mỉm cười đáp: “Cuối cùng cũng đợi được ngày thu lưới rồi. Yên tâm đi, cục trưởng, đội hình sự của chúng tôi luôn sẵn sàng. Tôi sẽ về dặn anh em, từ ngày mai mọi người cố gắng ở lại cục trực.”
Dương Binh vỗ vai anh: “Vất vả rồi.”
Trì Húc lắc đầu: “Tôi không thấy vất vả, người cực nhất là Đội trưởng Lục.”
Dương Binh nhìn anh: “Tiểu Trì à, cậu vẫn còn trách cục về chuyện sắp xếp ba năm trước sao? Hồi đó không để cậu đi, là vì cân nhắc đến sức khỏe của ba cậu.”
“Còn nữa, đó cũng là nguyện vọng cá nhân của Tiểu Lục. Vụ án này từ đầu là do cậu ấy theo dõi, cậu ấy là người hiểu rõ nhất về hai anh em Cao Đại Hải. Nếu đổi người, rất dễ bị bại lộ.”
Trì Húc: “Tôi hiểu mà, cục trưởng. Tôi không có ý kiến gì với sự sắp xếp của cục.”
Dương Binh gật đầu: “Cậu cũng đừng có thành kiến gì với Tiểu Lục. Cậu ấy là đội trưởng của cậu, hai người đều là những người tôi rất kỳ vọng. Sau này vị trí này của tôi, là cậu ngồi hay cậu ấy ngồi, tôi đều vui như nhau.”
Trì Húc: “Cục trưởng, ngài hiểu lầm rồi. Tôi chưa bao giờ có ý kiến với đội trưởng Lục, ngược lại tôi rất nể trọng anh ấy.”
Dương Binh mỉm cười: “Vậy thì tốt. Chúng ta là một nhà, đừng để xảy ra xung đột nội bộ. Với lại, cậu đâm cậu ấy ba nhát hôm đó, coi như huề rồi. Tôi đoán lần này cậu ấy về, cũng phải nghỉ ngơi thêm một thời gian.”
Trì Húc có chút ngại ngùng: “Cục trưởng, ba nhát đó tôi đâm không sâu, đều tránh chỗ hiểm. Thật ra cũng không dễ, tôi phải luyện đâm thịt heo mấy ngày liền. Đợi anh ấy về, tôi sẽ đích thân xin lỗi đàng hoàng.”
Dương Binh bật cười: “Tôi đùa đấy. Đã là do cậu ấy yêu cầu thì cậu ấy sẽ không trách đâu… Thôi được rồi, chẳng phải cậu còn phải về thăm ba sao? Mau đi đi, cũng muộn rồi.”
“Từ ngày mai, ở lại cục trực luôn nhé, nhớ báo với ba mẹ một tiếng.”