Chương 3: Giống Nhau Như Đúc

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 3,612 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tử ghé sát lại, hỏi nhỏ Lạc Ninh:

“Thế nào? Cậu quen người này sao?”

Lạc Ninh không đáp, sắc mặt nghiêm lại khi nhận lấy bệnh án Tiểu Cầm đưa.

“Bệnh nhân tên Châu Thịnh Mẫn, hai mươi lăm tuổi. Vừa rồi cô gái kia là bạn gái của anh ta.” – Tiểu Cầm bổ sung.

“Anh ta bị thương thế nào?” – Diệp Tử hỏi tiếp.

“Đám bạn của anh ta nói họ đang uống rượu trong quán bar, có người trêu chọc cô gái kia. Bệnh nhân lao lên bảo vệ bạn gái nên đánh nhau, rồi bị đâm vài nhát.” – Tiểu Cầm đáp.

“Có báo cảnh sát không?” – Diệp Tử hỏi.

“Có rồi ạ, nghe nói cảnh sát đã bắt hung thủ.” – Tiểu Cầm gật đầu.

Lạc Ninh vừa nghe họ trò chuyện, vừa cau mày suy nghĩ.

Tên không giống.

Tuổi cũng nhỏ hơn.

Nhưng tại sao… người đàn ông này lại giống hệt người chồng mất tích ba năm của cô?

Anh ta đang hôn mê sâu, cô không thể hỏi trực tiếp.

Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất để xác định.

Ánh mắt Lạc Ninh di chuyển xuống phần ngực của bệnh nhân.

Cô tự tay kéo áo anh ta xuống.

Và ngay tại vị trí quen thuộc ấy — nốt ruồi kia xuất hiện.

Tim Lạc Ninh thắt lại.

Chính là Lục Thừa Uyên.

Một cơn choáng ập tới— Chuyện này rốt cuộc là sao?

Anh không phải ra nước ngoài rồi sao?

Sao lại xuất hiện ở đây?

Lại đổi tên, đổi tuổi… và có cả bạn gái?

Lục Thừa Uyên và Châu Thịnh Mẫn—ai mới là con người thật của anh?

“Lạc Ninh, sao thế? Cậu quen người này thật à?” – Diệp Tử huých tay cô.

Lạc Ninh giật mình hoàn hồn, lập tức nói dối:

“Không. Mau xử lý vết thương đi.”

Ba vết đâm tất cả.

May mắn đều tránh vị trí hiểm, vết thương nông—giống như hung thủ cố ý không muốn lấy mạng.

Sau khi truyền máu cho Thịnh Mẫn, Lạc Ninh bắt đầu khâu từng vết thương.

Khâu xong mũi cuối, cô bỏ dụng cụ xuống khay, nói với Diệp Tử:

“Cậu thu dọn giúp mình. Mình vào nhà vệ sinh một lát.”

“Ừ, đi đi.” – Diệp Tử gật đầu, nhìn theo bóng bạn với vẻ suy tư.

Làm xong, Diệp Tử và Tiểu Cầm đưa bệnh nhân về phòng theo dõi, dặn Tiểu Cầm trông chừng kỹ.

Xong việc, Diệp Tử lập tức đi tìm Lạc Ninh.

Quả nhiên, cô thấy Lạc Ninh ngồi thẫn thờ trong phòng nghỉ, đến mức cô vào cũng không hay.

Diệp Tử ngồi xuống cạnh cô, hạ giọng:

“Nói đi. Anh ta là ai?”

Lạc Ninh ngước mắt lên nhìn bạn, cười khổ:

“Chẳng lọt qua mắt cậu được cái gì.”

Diệp Tử im lặng vài giây, rồi nhìn chằm chằm cô:

“Đừng nói với mình… đó chính là tên chồng mất tích ba năm của cậu nhé?”

Khóe môi Lạc Ninh giật nhẹ.

Diệp Tử trợn tròn mắt:

“Thật luôn hả?! Trời đất… không đúng! Cô gái vừa rồi là bạn gái của anh ta! Thế chẳng phải anh ta phản bội cậu à?!”

Lạc Ninh lắc đầu:

“Không biết. Nhưng người kết hôn với mình không tên này. Anh ấy tên Lục Thừa Uyên, hai mươi tám tuổi, lớn hơn mình hai tháng.”

Diệp Tử ngửa mặt nhìn trần nhà:

“Người thì giống nhau, tên khác, tuổi khác… đừng nói anh ta là loại đàn ông chuyên lừa tiền phụ nữ nhé? Trên mạng đầy ra. Kết hôn rồi biến mất.”

Lạc Ninh nhìn cô bạn:

“Nếu vậy, sao anh ta để mình ở nhà anh ta? Còn đưa mình ba trăm ngàn?”

 

Lạc Ninh xua tay:

“Thôi, coi như cậu không biết gì. Mình muốn xem khi anh ta tỉnh, thấy mình… sẽ phản ứng thế nào.”

Đêm đó, Lạc Ninh trằn trọc suốt, cảm giác từng phút dài như cả tiếng đồng hồ.

Đến tám giờ sáng, trước khi giao ca, Diệp Tử chạy tới:

“Tỉnh rồi!”

“Châu Thịnh Mẫn?” – Lạc Ninh phản ứng một nhịp, rồi mới nhớ ra tên giả.

Diệp Tử mím môi, gật đầu.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Lạc Ninh vội bỏ bệnh án xuống, bước nhanh về phòng cấp cứu.

Cao Mỹ Mỹ đang kề sát giường, giọng nhõng nhẽo:

“Thịnh Mẫn, em nói với ba em rồi. Ba em nhất định sẽ trả thù cho anh. Tên kia đâm anh mấy nhát, chúng ta trả lại mấy nhát cho hắn.”

“Với lại… ba em đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi. Đợi anh khỏi, chúng ta cưới. Ba em còn nói sau này sẽ giao hết việc kinh doanh cho anh…”

Một người đàn ông sau lưng cô ta khụ một tiếng.

Cao Mỹ Mỹ quay lại, thấy Lạc Ninh và Diệp Tử bước vào, sắc mặt lập tức sầm xuống:

“Làm gì?”

Diệp Tử đối diện thẳng, lạnh giọng:

“Khám định kỳ. Mọi người ra ngoài.”

Cao Mỹ Mỹ cực kỳ khó chịu nhưng không phản đối được. Cô ta quay lại nở nụ cười ngọt với bạn trai:

“Em ra ngoài chút nhé.”

Đi ngang qua Lạc Ninh, cô ta còn hất cằm, lườm một cái sắc lẹm.

Lạc Ninh không đổi sắc, đeo ống nghe vào tai, tiến lại gần bệnh nhân—cố tình không đeo khẩu trang.

Khoảnh khắc nhìn thấy mặt cô, cơ thể Lục Thừa Uyên khẽ giật mạnh.

Anh lập tức né tránh ánh mắt cô.

Diệp Tử đứng cạnh quan sát, khẽ đảo mắt, cố ý gằn giọng thật lớn:

“Này Ninh Ninh, hôm nay cậu nghỉ mà. Chiều có muốn đi xem phim với bác sĩ Thẩm không?”

“Được đó, cùng đi xem đi.” – Một giọng nam ôn hòa vang lên.

Bác sĩ Thẩm Yến Nam đã bước vào, mỉm cười dịu dàng với Lạc Ninh.

Ánh mắt anh ta liếc qua người đàn ông đang nằm trên giường, rồi quay lại nhìn cô:

“’Sunshine Mall’ vừa mở nhà hàng sushi mới. Nghe nói rất ngon, chiều mình đi thử nhé?”

Diệp Tử cười sáng cả mặt:

“Đúng là thanh mai trúc mã có khác! Đến món sushi Ninh Ninh thích cũng nhớ. Đi đi Ninh Ninh, người ta để tâm như thế cơ mà!”

Lạc Ninh liếc nhìn Lục Thừa Uyên một cái.

Gương mặt anh không chút biểu cảm—nhưng cơ bắp toàn thân căng chặt đến mức muốn nổ tung.

Tên khốn này lại dám giả vờ không quen cô.

Vậy thì… cô sẽ nhận lời hẹn hò với Thẩm Yến Nam, để xem Lục Thừa Uyên phản ứng thế nào!

Lạc Ninh mỉm cười:

“Được thôi, vậy đi ăn sushi trước, ăn xong rồi đi xem phim.”

Nghe được câu trả lời, Thẩm Yến Nam như mở cờ trong bụng:

“Hay lắm! Vậy anh chờ hai người tan ca, rồi đưa về nhà thay đồ rửa mặt, sau đó cùng đi đến Sunshine Mall nhé.”

“Ui da~” – Diệp Tử bất ngờ kêu lên – “Xin lỗi bác sĩ Thẩm, tự nhiên em nhớ ra mình đã hứa với mẹ là sẽ đi thăm dì rồi. Em không đi được nữa đâu, hai người đi đi nhé!”

Nói xong, cô cố ý liếc về phía giường bệnh.

Lục Thừa Uyên—đôi tay siết chặt thành nắm đấm.

Trong lòng Diệp Tử âm thầm đắc ý.

Lạc Ninh cũng liếc thấy bàn tay anh đang căng cứng, liền cố tình nói lớn:

“Tiếc quá nhỉ, Diệp Tử. Thôi để lần sau chúng ta cùng đi.”

Diệp Tử cười toe:

“Ừ, hai người chơi vui vẻ nhé.”

Lạc Ninh tháo ống nghe ra, thản nhiên nói:

“Không có vấn đề gì, Diệp Tử, mình đi trước đây. Phần còn lại nhờ cậu xử lý.”

Diệp Tử phối hợp diễn rất nhập vai:

“Ừ đi đi, đừng để bác sĩ Thẩm đợi lâu quá.”

“Cảm ơn bác sĩ Diệp, lần sau anh mời em ăn cơm nhé.” – Thẩm Yến Nam cũng rất lịch sự.

Diệp Tử vẫy tay:

“Không cần khách sáo đâu bác sĩ Thẩm, chào nhé.”

Thẩm Yến Nam vội đuổi theo Lạc Ninh, hai người cùng rời khỏi phòng cấp cứu.

Ở chiếc giường bên cạnh, một bà bác trung niên đang truyền nước không nhịn được tò mò:

“Bác sĩ Diệp ơi, bác sĩ Thẩm có phải thích bác sĩ Lạc không? Nhìn hai người ấy xứng đôi lắm luôn!”

Diệp Tử lén liếc Lục Thừa Uyên, cố tình đáp lời đầy ẩn ý:

“Bác tinh mắt thật đó. Bác sĩ Thẩm và bác sĩ Lạc là thanh mai trúc mã. Hai ông bố còn là bạn học cũ thời đại học y đấy.”

Bà bác:

“Vậy à? Tiếc quá, tôi còn định giới thiệu bác sĩ Lạc cho con trai tôi nữa cơ.”

Diệp Tử bật cười khúc khích:

“Bác à, câu này bác đừng để bác sĩ Thẩm nghe thấy nha, không là anh ấy buồn đấy!”

Bà bác cười to:

“Ấy dà, dĩ nhiên tôi đâu dám nói trước mặt cậu ta. Nhưng giờ biết hai người là một đôi rồi, tôi không dám mơ bác sĩ Lạc làm con dâu tôi nữa đâu.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right