Chương 33: Nghĩa vụ vợ chồng

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 3,693 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh cau mày, buột miệng hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Lục Thừa Uyên đi thẳng đến chỗ cô, vén chăn rồi ngồi xuống giường.

“Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ngủ chung phòng. Em không muốn ngủ ở phòng chính thì anh dọn qua đây ngủ cùng em.”

Khóe môi Lạc Ninh giật nhẹ. Anh nói chuyện đầy lý lẽ khiến cô không cách nào phản bác.

Im lặng vài giây, cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, xoay người lại nhìn Lục Thừa Uyên: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Lục Thừa Uyên mỉm cười: “Được, em muốn nói gì?”

Lạc Ninh nhìn thẳng vào mắt anh: “Em thấy chúng ta không hợp.”

 

Lạc Ninh: …

Anh tiếp tục: “Hơn nữa, chúng ta chưa thực sự sống cùng nhau ngày nào, sao em biết là không hợp? Giày có hợp chân hay không cũng phải đi thử mới biết mà, đúng không?”

Lạc Ninh mím môi, rồi lại ngậm lại.

Không thể bắt bẻ – quá đúng.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, vậy cho nhau một khoảng thời gian tìm hiểu. Nếu sau này, bất kỳ ai trong chúng ta cảm thấy không hợp, đều có thể đề nghị ly hôn.”

Lục Thừa Uyên: “Anh sẽ không nói đến chữ ly hôn đâu. Từ khoảnh khắc quyết định cưới em, anh đã xác định sẽ sống với em đến hết đời.”

Lạc Ninh khẽ cau mày: “Đừng nói chắc như đinh đóng cột thế. Anh đâu hiểu rõ em. Em có nhiều thói quen khiến người khác khó chịu lắm. Ví dụ như em rất mắc bệnh sạch sẽ…”

Lục Thừa Uyên: “Anh biết. Nên mỗi ngày về anh sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường, vệ sinh nhà cửa anh cũng sẽ phụ.”

Lạc Ninh: “… Sạch sẽ chỉ là một phần thôi. Tính em nóng nảy.”

Lục Thừa Uyên: “Không sao, đã là vợ chồng thì phải biết bao dung lẫn nhau.”

Lạc Ninh: “Công việc của em rất bận.”

Lục Thừa Uyên: “Anh cũng vậy. Tính chất công việc của hai đứa khá giống nhau, thế càng dễ hiểu nhau hơn.”

Lạc Ninh im lặng nhìn anh.

Anh chăm chú nhìn cô, hỏi: “Còn gì nữa không?”

Cô nghĩ một lúc: “Còn. Em phải bật đèn khi ngủ, và hay gặp ác mộng. Có thể sẽ làm anh giật mình.”

Lục Thừa Uyên: “Vì em ngủ một mình nên mới thế. Giờ có anh ngủ cùng, anh đảm bảo em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.”

Lạc Ninh: …

Anh liếc nhìn chiếc ly trống trên tủ đầu giường: “Từ giờ tối nào anh cũng pha trà giúp em ngủ ngon. Em sẽ không gặp ác mộng nữa. Thôi, muộn rồi, ngủ sớm đi.”

“Chúng ta còn nhiều thời gian để từ từ tìm hiểu nhau.”

Lạc Ninh bĩu môi, xoay lưng lại nằm xuống, giả vờ nhắm mắt.

Bỗng cảm nhận được hơi ấm đến gần.

Cô quay ngoắt lại thì thấy khuôn mặt Lục Thừa Uyên ngay sát bên: “Gì vậy? Không phải nói là đi ngủ sao?”

Ánh mắt anh nóng bỏng và trìu mến, giọng khàn khàn: “Vợ à, xa cách lâu ngày gặp lại, không phải nên hâm nóng một chút sao?”

Lạc Ninh lùi lại: “Lục Thừa Uyên, chúng ta đâu có thân thiết đến mức đó.”

Anh cười: “Anh biết. Lần đầu thì lạ, lần hai là quen. Hơn nữa… khi em phẫu thuật cho anh, chẳng phải em đã thấy hết rồi sao? Cơ thể anh còn gì giấu em được nữa?”

Mặt Lạc Ninh lập tức đỏ bừng.

Chắc là do trà kia nóng quá, khiến cô thấy… nực.

Nhịp tim cũng ngày càng nhanh.

“… Tắt đèn đi.” – Cô lưỡng lự rồi mở miệng.

“Được.” – Lục Thừa Uyên đáp dứt khoát rồi đứng dậy tắt đèn.

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Một cái bóng đen áp sát cô, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống…

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.

Lục Thừa Uyên đã đem toàn bộ nỗi nhớ suốt ba năm qua… trút hết lên người cô.

Sáng hôm sau, Lạc Ninh bị chuông báo thức trong điện thoại đánh thức.

Cô theo thói quen mò tay tắt báo thức trên tủ đầu giường.

Vừa xoay người, toàn thân liền ê ẩm như bị cán qua.

Giờ thì cô thực sự hiểu cảm giác “thân thể cường tráng” là như thế nào.

Lục Thừa Uyên phải đến ba lần mới chịu buông tha cô.

Nếu không phải sáng nay còn phải đi làm, chắc anh đã “chiến” suốt đêm không nghỉ.

Cố gắng lết khỏi giường, Lạc Ninh lảo đảo đi rửa mặt.

Khi ngang qua phòng khách, cô vô tình thấy có bóng người trong bếp.

Lúc này cô mới sực nhớ: Lục Thừa Uyên không nằm cạnh mình.

Cô đổi hướng, đi về phía bếp, thấy anh đang c** tr*n chiên trứng.

Nghe thấy tiếng động phía sau, anh quay lại, cười tươi: “Chào buổi sáng. Em đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

Lạc Ninh sững người vài giây, rồi quay đi rửa mặt.

Khi cô quay lại phòng ăn, Lục Thừa Uyên đã bày xong bữa sáng.

Vừa rót cà phê cho cô, anh vừa nói: “Nguyên liệu trong tủ lạnh còn ít, sáng nay ăn bánh mì kẹp tạm nhé. Chiều nếu anh tan làm đúng giờ, sẽ qua đón em, rồi hai đứa đi siêu thị luôn.”

“Ừ.” – Lạc Ninh đáp khẽ, nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống, cầm sandwich cắn một miếng.

Ánh mắt cô lóe lên, giả vờ bình thản: “Vị ngon lắm.”

Lục Thừa Uyên: “Em thấy ngon là anh vui rồi.”

Lạc Ninh cắn thêm một miếng, vừa nhai vừa hỏi: “Tối qua chắc anh không ngủ mấy đúng không? Sao dậy sớm vậy? Ra ngoài ăn sáng cũng được mà, không cần dậy sớm đâu.”

Lục Thừa Uyên: “Anh quen rồi, bình thường ngủ ba bốn tiếng là đủ.”

Lạc Ninh ngước mắt nhìn Lục Thừa Uyên: “Thiếu ngủ lâu dài không tốt cho sức khỏe đâu. Đừng nghĩ còn trẻ là không sao. Sau này phải cố gắng ngủ đủ tám tiếng mỗi ngày.”

“Được, nghe em. Sau này anh sẽ cố gắng ngủ nhiều hơn.” – Lục Thừa Uyên mỉm cười đáp lại.

Lạc Ninh hơi khựng lại, rồi tiếp tục ăn sandwich.

Lục Thừa Uyên vừa ăn vừa nói: “Sau này để anh đưa đón em đi làm nhé, không cần phải chen chúc tàu điện ngầm nữa. Em có bằng lái không? Nếu không thì để anh mua xe cho em. Em thích kiểu xe nào?”

“Em không muốn lái xe.” – Lạc Ninh từ chối thẳng thừng, dừng lại một chút rồi bổ sung – “Ba em mất vì tai nạn xe hơi, nhưng lúc đó em còn nhỏ, chẳng nhớ rõ gì cả. Là bà ngoại kể lại.”

Nụ cười trên mặt Lục Thừa Uyên vụt tắt: “Không sao, vậy thì không cần lái. Anh chở em cũng được. Nếu anh bận, sẽ nhờ người khác đưa đón em.”

Lạc Ninh: “Không cần phiền phức vậy đâu, đi tàu điện ngầm cũng tiện lắm rồi.”

Lục Thừa Uyên: “Không phiền đâu.”

Ăn sáng xong, Lạc Ninh nghĩ: vì Lục Thừa Uyên đã làm bữa sáng, vậy mình nên dọn dẹp – không thể để anh làm hết.

Không ngờ Lục Thừa Uyên lại ngăn cô: “Nước rửa bát không tốt cho da tay, tay em mềm mại như vậy, mấy chuyện như rửa chén dọn dẹp cứ để anh lo. Em đi trang điểm, thay đồ đi.”

“Đợi em chuẩn bị xong là anh cũng ra khỏi nhà luôn.”

Lạc Ninh mím môi: “Vậy cảm ơn, em đi trang điểm đây.”

Cô nghĩ thầm: Làm “tiểu thư tay không đụng việc” cũng hay, coi như thử lòng anh ấy.

Khi cô trang điểm xong, xách túi ra ngoài thì thấy Lục Thừa Uyên đã thay sang bộ cảnh phục chỉnh tề, đang ngồi trong phòng khách gọi điện thoại.

Cô nghe anh nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi đưa vợ tôi đi làm trước rồi mới về tổ. Mọi người cứ chuẩn bị trước đi, in sẵn bài phát biểu, tôi về cục sẽ vào phòng họp luôn.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right