Chương 47: Tính toán thật giỏi

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 3,021 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Bắc Dương không phải không muốn xuống ăn cơm, mà là không còn mặt mũi nào.

Nhìn thái độ vừa rồi của Lục Thừa Uyên, ông cũng hiểu – chắc chắn anh ta đã biết rõ gia đình họ từng đối xử với Lạc Ninh thế nào.

Lạc Bắc Dương chỉ trách bản thân quá yếu đuối, cưới phải người vợ vừa độc đoán vừa áp đặt.

Lúc nào cũng bị vợ đè đầu cưỡi cổ.

Ông từng thử phản kháng Ngô Lệ Mai.

Nhưng… cãi không lại, cũng đánh không lại.

Thể hình của Ngô Lệ Mai ngang ngửa ông, thậm chí còn khỏe hơn.

Có lần cãi nhau to, bà ta trực tiếp đè ông xuống sàn, tát liên tục mười cái.

Cuối cùng vẫn là ông Ngưu dưới nhà lên can mới dừng lại được.

Ngô Lệ Mai thấy chồng im lặng thì càng giận, vừa đẩy vừa mắng:

“Lạc Bắc Dương, tôi nói cho ông biết, nếu ông không xuống, thì ba người nhà mình cứ chờ bị Lạc Ninh đuổi ra khỏi nhà đi.”

“Bây giờ chồng nó đã về, ông nghĩ nó còn để yên cho nhà mình tiếp tục ở đây à?”

Lạc Thần thắc mắc:

“Mẹ, chồng cô ấy về thì sao lại không cho mình ở nữa?”

Ngô Lệ Mai trừng mắt:

“Đúng là ngu! Nó chắc chắn đã muốn đòi lại căn nhà này từ lâu rồi, chỉ là một mình không đấu lại ba người mình nên mới nhịn thôi.”

“Giờ chồng nó quay về, lại còn là công an, có thể chống lưng cho nó. Mày nghĩ nó còn nhịn được không?”

Lạc Thần bừng tỉnh:

“Vậy giờ mình phải làm sao? Hay là… mình tự mua nhà?”

Ngô Lệ Mai trợn mắt:

“Lấy gì mà mua? Ba mẹ mỗi tháng kiếm được bao nhiêu? Mày không biết giá nhà ở Bắc Lĩnh à? Nói thì dễ lắm, sao mày không đi kiếm tiền mà mua?”

Lạc Thần ấm ức:

“Con đâu có không muốn đi làm, mà chẳng ai nhận con hết…”

Ngô Lệ Mai:

“Biết vậy thì im miệng lại!”

Lạc Thần lầm bầm:

“Nếu mẹ đừng lấy tiền đưa cho cậu suốt thì nhà mình đã có nhà riêng rồi.”

Ngô Lệ Mai giận dữ:

“Mày nói gì?”

Lạc Thần bật dậy:

“Con nói thật đó! Mẹ ba ngày hai bữa lại về nhà ngoại, đem hết tiền ba kiếm được về cho cậu. Cậu mua xe, mua nhà, ít nhất cũng có nửa là nhờ mẹ! Con là con ruột mẹ, cậu chỉ là em trai mẹ, sao mẹ không nghĩ cho con mà lại cứ lo cho cậu?”

“Về sau là cậu nuôi mẹ à? Nếu đúng thế thì con không ý kiến, khỏi cần mua nhà cho con!”

Ngô Lệ Mai sững người nhìn con trai:

“Mày dám quản chuyện của tao? Em tao gặp khó khăn, chị gái như tao giúp chút thì sao?”

Lạc Thần phản bác:

“Cậu gặp khó thì nhà mình cũng gặp khó! Nhà mình cũng chẳng có nhà có xe. Trước khi giúp người ta, mẹ không nghĩ xem nhà mình có khả năng không à?”

Ngô Lệ Mai ngụy biện:

“Ai bảo mình không có nhà? Giờ đang ở đâu? Tao có bắt mày ngủ ngoài đường à?”

Lạc Thần:

“Đây là nhà của bác – là của Lạc Ninh.”

Ngô Lệ Mai:

“Mày nói đúng, đây là nhà bác mày mua. Nhưng bác mày không có con trai, chỉ có Lạc Ninh là con gái. Mà gái thì lấy chồng rồi, coi như người ngoài. Nên nhà này đương nhiên phải do ba mày – em trai bác ấy – thừa kế, hiểu chưa?”

“Nếu mình mua nhà khác rồi dọn đi, căn này sẽ trở thành tài sản của Lạc Ninh. Nhưng nếu cứ ở lì ở đây, thì nó vẫn là của mình! Mày hiểu chưa? Sao tao lại sinh ra đứa ngu như mày!”

Lạc Thần sững lại, cảm thấy mẹ nói cũng có lý.

Lạc Thần:

 

Ngô Lệ Mai:

“Đúng! Bây giờ mới hiểu à?”

Lạc Thần cười toe:

“Vậy là con có nhà rồi! Mẹ sao không nói sớm!”

 

Lạc Bắc Dương không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy quát:

“Hai người có phải không biết pháp luật không? Luật pháp chỉ căn cứ theo con cái, không phân biệt nam hay nữ. Lạc Ninh là con gái cũng có quyền thừa kế như con trai!”

Ngô Lệ Mai liếc mắt:

“Đúng, Lạc Ninh có quyền thừa kế căn này – nhưng chỉ một nửa. Nửa còn lại là của mẹ ông. Mà bây giờ ông là con duy nhất của bà.”

“Nên ông được hưởng toàn bộ phần của mẹ. Vậy là ít nhất một nửa căn này là của mình!”

Lạc Bắc Dương nghẹn lời.

Ngô Lệ Mai tiếp tục:

“Nếu Lạc Ninh muốn đuổi mình, thì bảo nó bán nhà, đưa nửa phần tiền của bà nó cho bà. Mình dùng số đó làm tiền cọc mua nhà mới.”

Lạc Thần vỗ tay cười:

“Không sao hết! Dù gì căn này ít nhất cũng là một nửa của nhà mình. Mẹ à, chỗ này giá chắc cả vài triệu, mình lấy phân nửa thì cũng được hai, ba triệu, đủ mua căn tương đương ở ngoại ô!”

Ngô Lệ Mai:

“Đúng, không thì mình dọn ra ngoại ô ở. Mua nhà gần nhà cậu mày, tao về thăm tiện hơn.”

Lạc Bắc Dương không muốn nghe thêm nữa, định ra ngoài.

Ngô Lệ Mai kéo lại:

“Ông định đi đâu? Bao giờ ông tính nói với mẹ ông về chuyện bán nhà? Hay để tôi nói? Tôi quen người bán nhà mà.”

Lạc Bắc Dương gạt tay vợ ra, bực bội nói:

“Bà đừng làm loạn nữa. Dù muốn bán cũng phải được Lạc Ninh đồng ý!”

Ngô Lệ Mai bĩu môi:

“Cần gì nó đồng ý? Bán xong rồi đưa phần tiền của nó là xong!”

Lạc Bắc Dương:

“Nói bà không có văn hóa mà bà còn không chịu nhận. Trước tiên bà đi hỏi luật sư cái đã. Nếu bà lén lút bán nhà sau lưng Lạc Ninh, thì đấy là hành vi phạm pháp đấy!”

“Chồng nó là cảnh sát, bà làm vậy chẳng khác nào thò tay vào miệng cọp. Muốn vào tù thì cứ làm, nhưng đừng kéo theo tôi với con trai!”

Lạc Thần nghe vậy thì hoảng hốt:

“Con không muốn vô tù đâu. Mẹ, chuyện này mẹ đừng lôi con vào. Con không biết gì hết!”

Nói xong, cậu ta vội vàng chui vào phòng mình, khóa cửa lại.

Lạc Bắc Dương cũng hất tay áo bỏ đi.

Chỉ còn lại Ngô Lệ Mai đứng sững giữa nhà, tức giận đến mức nghiến răng.

Cảm thấy cực kỳ không cam lòng.

Lạc Bắc Dương nói đúng – bà không thể động đến nhà của Lạc Ninh trong lúc chồng nó là cảnh sát. Phải nghĩ cách khác thôi.

Lạc Bắc Dương rời khỏi nhà, men theo cầu thang đi xuống, dừng lại trước cửa nhà bác Ngưu.

Ông đứng đó do dự một lúc rồi mới lấy hết can đảm gõ cửa.

Người mở cửa là ông Ngưu.

Ông cau mày, giọng cộc lốc hỏi:

“Có việc gì?”

Lạc Bắc Dương ngó vào bên trong, chỉ thấy Lạc Ninh đang ngồi ăn trái cây trong phòng khách, không thấy mẹ mình và Lục Thừa Uyên đâu cả.

Ông cười gượng gạo:

“Bác Ngưu, mẹ tôi và Đội trưởng Lục đâu rồi ạ?”

Ngưu Đại Gia:

“Tôi phải nói cho cậu à?”

Lạc Bắc Dương: ……

Ngưu Đại Gia lạnh lùng:

“Nhà tôi không hoan nghênh cậu. Đừng tự chuốc nhục.”

Nói xong, ông nhanh tay đóng cửa.

Lạc Bắc Dương vội lùi lại, sợ bị kẹp mặt vào cửa.

Trong nhà, Lạc Ninh vừa ăn dâu tây vừa quay sang nhìn ông Ngưu, cười nói:

“Ông Ngưu đúng là đỉnh nhất! Nhà cháu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi ông. Trước đây ông thật sự từng làm dân xã hội đen à?”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right