Chương 5: Phải tin vào người đàn ông mà mình đã chọn

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 1,307 lượt đọc

Lạc Ninh đỡ lấy Lý Hương Cúc: “Bà ơi, cảm rồi thì đừng đứng gió nữa, mau về nhà thôi.”

Lý Hương Cúc vừa đi vừa cười hỏi: “Dạo này công việc bận lắm phải không? Cháu lâu rồi không về, Thẩm Yến Nam vẫn còn dây dưa với cháu à?”

Lạc Ninh cảm thấy khó hiểu: “Bà, sao tự nhiên lại nhắc đến anh Yến Nam thế ạ? Cháu kết hôn rồi mà, anh ấy có lý do gì để dây dưa với cháu nữa chứ? Anh ấy luôn coi cháu như em gái thôi, bà nghĩ nhiều rồi.”

Lý Hương Cúc bĩu môi: “Là cháu nghĩ vậy thôi, người ta thì không nghĩ như vậy đâu. Thằng Yến Nam từ nhỏ đã thích cháu, không thì sao mẹ nó lại lo lắng như vậy? Sợ cháu cướp mất con trai bà ta đấy.”

“Thực ra thằng Yến Nam cũng không tệ, chỉ tiếc mẹ nó thì không ổn. Viên Lệ Môi – cô ta quá thực dụng, coi thường nhà mình nghèo, chỉ mong con trai cưới con gái nhà giàu để nâng cao thân phận cho cả nhà.”

Lạc Ninh cười khẩy: “Bà thật nghĩ nhiều rồi. Cho dù dì Viên có chấp nhận cháu, cháu cũng sẽ không đến với anh Yến Nam. Cháu thật sự chỉ coi anh ấy là anh trai.”

“Không có cảm tình nam nữ thì sao mà sống được với nhau như vợ chồng?”

Lý Hương Cúc nhìn cháu gái, cười híp mắt: “Nói vậy là… cháu có tình cảm với người chồng mất tích ba năm kia rồi hả?”

Năm đó Lạc Ninh vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn về liền kể hết với Lý Hương Cúc.

Cô từng nghĩ bà sẽ mắng mình hồ đồ, không ngờ bà không chỉ không trách mà còn ủng hộ cô kết hôn.

Lục Thừa Uyên mất tích ba năm, thỉnh thoảng Lạc Ninh lại tức giận mắng anh vài câu trước mặt bà.

Nhưng Lý Hương Cúc vẫn bênh vực Lục Thừa Uyên, còn trách ngược lại cô – đã chọn thì phải tin tưởng.

Lạc Ninh không hiểu nổi tại sao bà lại tin tưởng một người đàn ông chưa từng gặp mặt.

Cô đã hỏi bà rất nhiều lần, mà câu trả lời luôn giống nhau: “Tin vào cảm giác của mình.”

Lạc Ninh dừng bước, kéo tay bà, nghiêm túc hỏi: “Bà, bà thấy trên đời này có hai người giống nhau như đúc không? Trừ song sinh ra.”

Lý Hương Cúc nheo mắt nhìn cô: “Sao vậy? Cháu gặp ai giống Lục Thừa Uyên hả?”

Lạc Ninh gật đầu: “Vâng, giống lắm, nhưng tên và tuổi trên giấy tờ thì khác. Nhưng cháu nhận ra nốt ruồi ở ngực anh ấy, cháu chắc là anh ấy. Nhưng anh ấy lại giả vờ không quen cháu.”

Lạc Ninh cố tình không kể chuyện bên cạnh Lục Thừa Uyên còn có một cô bạn gái, vì không muốn làm bà lo lắng.

Lý Hương Cúc vỗ nhẹ tay cháu, giọng ôn tồn: “Ninh Ninh à, có lúc những gì mắt con thấy chưa chắc đã là sự thật, cũng không chắc là cháu nghĩ đúng.”

“Bà vẫn nói câu đó – đã là người cháu chọn thì hãy tin cậu ấy. Bình tĩnh lại, thời gian sẽ cho cháu câu trả lời. Cháu là bác sĩ ở khoa cấp cứu, ngày ngày chứng kiến sinh tử,”

“Làm gì cũng phải giữ được cái đầu lạnh. Nếu cậu ấy không chủ động thừa nhận, cháu cũng đừng vội vạch trần, cứ chờ xem đã.”

Lạc Ninh chu môi nghĩ ngợi rồi đáp: “Dạ được bà, cháu sẽ chờ. Cháu cũng biết, nếu bây giờ cháu đi chất vấn, anh ấy chắc gì đã thừa nhận mình là người kết hôn với cháu.”

Lý Hương Cúc khoát tay: “Cháu cũng đâu bị thiệt gì, người ta đã cho cháu ba trăm nghìn, còn cho một căn nhà. Sau này dù có ly hôn, cháu cũng được chia nửa tài sản.”

Lạc Ninh nhướn mày: “Đúng ha, bà đúng là ‘gừng càng già càng cay’.”

Lý Hương Cúc bĩu môi: “Miễn sao cháu không thiệt thòi là được.”

Lạc Ninh cười: “Bà yên tâm đi, cháu là ai chứ, đâu có kiểu dễ bị thiệt vậy? Bà thấy đỡ hơn chưa? Xuống hít thở tí không khí có vẻ khỏe ra rồi đó. Cháu thấy bà trông tỉnh táo lắm.”

Ánh mắt Lý Hương Cúc bỗng thoáng hoảng, bà ôm đầu than thở: “Cháu vừa nhắc lại là bà lại thấy đau đầu rồi. Mau đỡ bà vào nhà đi, hôm nay chắc phải làm phiền cháu ở lại chăm bà rồi.”

Lạc Ninh: “Vâng, cháu sẽ ở lại với bà.”

Lạc Ninh cảm thấy bà hôm nay có chút kỳ lạ. Bình thường bà chưa từng nũng nịu như vậy.

Chẳng lẽ người già rồi sẽ trở nên như trẻ con?

Hai người vừa về đến nhà thì thấy Lạc Thần lù rù bước ra khỏi phòng, đầu tóc rối bù, mắt thâm như gấu trúc.

 

Thấy Lạc Ninh, Lạc Thần như gặp ma, run rẩy sợ hãi.

Anh ta hốt hoảng: “Lạc… Lạc… Ninh, sao… sao chị lại đến đây?”

Vì chuyện ba năm trước, sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn xong, Lạc Ninh đã về nhà xách ghế phang cho Lạc Thần một trận nên thân.

Lạc Thần vì thế nằm viện một tuần, về nhà lại nằm thêm nửa tháng, không dám báo cảnh sát.

Bên ngoài thì nói dối là ngã xe máy.

Sau vụ đó, Lạc Ninh cạch mặt chú thím, dọn ra ngoài, chuyển đến ở nhà Lục Thừa Uyên.

Lạc Ninh khoanh tay trước ngực, đi đến trước mặt Lạc Thần, nhìn cậu ta vài giây rồi cười giễu:

“Dạo này chắc cậu coi phim đen hơi bị nhiều hả? Nhìn mặt mày xanh xao thế kia, cẩn thận đột tử đấy, tôi không đùa đâu. Đừng tưởng trẻ là không sợ gì cả.”

“Mấy hôm trước tôi cấp cứu một thanh niên bằng tuổi cậu, nghiện xem phim đen với chơi game thâu đêm, bị ngưng tim. Cậu đoán sao không?”

Lạc Thần trợn tròn mắt: “Sao cơ?”

Lạc Ninh nhếch môi: “Gặp Diêm Vương rồi.”

Lạc Thần sững người vài giây, thấy Lạc Ninh cười gian, liền nổi cáu: “Lạc Ninh, chị bớt hù dọa người khác đi. Tôi chưa từng thấy ai chết vì thức đêm cả.”

Bà nội giơ tay đập mạnh vào gáy cậu: “Thằng nhóc thối, chị mày là bác sĩ cấp cứu, thấy người chết còn nhiều hơn mày thấy người sống. Nói mày đừng thức khuya thì đừng thức khuya.”

“Lại còn lén coi phim đồi trụy, mày đợi đấy, coi bà có đánh chết mày không! Việc không lo đi tìm, con gái nào thèm lấy đứa như mày. Coi chừng đời nhà họ Lạc tuyệt hậu vì mày đấy.”

Nói xong, Lý Hương Cúc nhìn quanh, chạy ra ban công vớ lấy cái móc áo.

Lạc Thần thấy thế liền phóng vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa, khóa trái, lấy thân chặn cửa kêu to: “Giết người rồi, cứu mạng với, bà nội cháu muốn giết cháu!”

Từ dưới lầu vọng lên giọng ông hàng xóm – Ngưu Đại Gia: “Lạc Thần, mày lại giở trò gì nữa đấy hả? Ngày nào cũng la hét, tao mà là bà mày thì sớm đã quẳng mày xuống lầu rồi. Mày hét thêm tiếng nào nữa, tao lên tao chém mày luôn!”

Nghe vậy, lập tức im bặt.

Lạc Ninh nháy mắt với bà: “Bà ơi, ông Ngưu đúng là lợi hại, một câu khiến thằng Lạc Thần câm miệng.”

Lạc Thần thật sự rất sợ ông Ngưu.

Năm đó sau khi nghe bà kể chuyện Lạc Thần từng “bán” Lạc Ninh cho ông chủ, ông Ngưu xông thẳng lên nhà.

Dù khi đó Lạc Thần đang bị thương, ông vẫn túm cổ áo lôi ra đánh thêm một trận nữa.

Còn cảnh cáo: “Nếu mày dám giở trò lần nữa, tao cắt cổ mày luôn.”

Lạc Thần biết ông Ngưu nói được là làm được.

Ông Ngưu từng là giang hồ, có tiền án vì đánh nhau.

Cả đời ông chưa lập gia đình, nhưng lại rất thương bà Lý Hương Cúc, “yêu cả đường đi lối về” mà quý luôn Lạc Ninh.

Ông từng nói sẽ để lại toàn bộ tài sản cho Lạc Ninh.

Nhưng cô nhất quyết không chịu nhận.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right