Chương 3025: Chủ quyền của đại tiểu thư (2)
- Ai, ai biết được hưu thư là giả. Giả cũng tốt, vừa hay, hai người bọn họ lại không cần thành thân lần nữa. Ha ha, nói đến chuyện này cũng là duyên phận, thời gian đó hai người náo loạn không được tự nhiên, không ngờ lại thích nhau...
- Ồ? Phải không?
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn Tần đại tiểu thư, nhướng mày nói:
- Là như vậy sao?
Tần đại tiểu thư không trả lời, mà quay đầu, lặng lẽ nhìn về phía bên cạnh.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Là như vậy.
Khóe miệng Nam Cung Hỏa Nguyệt co giật một chút, trừng mắt nhìn người nào đó, không nói gì nữa.
- Nào, dùng bữa, dùng bữa.
Tống Như Nguyệt bưng bầu rượu, rót rượu cho Nữ Đế bệ hạ, lại rót rượu cho con rể hiền của mình, cười nói:
- Thanh Chu, hôm nay cùng bệ hạ uống thêm mấy chén. Ha ha, ngươi vừa làm hoà với Khiêm Gia, thời gian này không được chạy quá xa. Ngươi nhìn bệ hạ cùng Sở công tử, thành thân muộn hơn ngươi và Khiêm Gia, nhưng bảo bảo cũng sắp một tuổi, các ngươi cũng phải nắm chặt thời gian.
Lạc Thanh Chu vội vàng cúi đầu nói:
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cúi đầu hừ một tiếng, bưng chén rượu lên.
Tần nhị tiểu thư thấy không khí không tốt lắm, vội vàng chuyển đề tài:
- Bệ hạ, nghe nói sứ giả Đại Mông đế quốc tới rồi, hiện tại Bắc Cảnh thế nào ạ?
Nam Cung Hỏa Nguyệt buông chén rượu xuống, thản nhiên nói:
- Có Bắc Cảnh Vương ở đây, bọn họ còn dám thế nào? Đại Mông đã ký khế ước với Đại Viêm ta, sau này thành lập thành phố thương mại tự do ở Bắc Cảnh, cũng hứa hẹn rút đại quân đi, vĩnh viễn không tái phạm.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Bắc Cảnh Vương thật lợi hại, thời gian này bách tính Đại Viêm cũng đang thảo luận về Bắc Cảnh Vương. Ánh mắt của bệ hạ thật tốt, có thể tìm được phu quân như Bắc Cảnh Vương, là may mắn của Đại Viêm chúng ta.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, ánh mắt đảo qua nhìn người nào đó một cái, nói:
- Không chỉ có ánh mắt Khiêm Gia nhà ngươi tốt, phu quân mà Khiêm Gia nhà ngươi tìm cũng rất lợi hại.
Tống Như Nguyệt cười ha hả, khiêm tốn nói:
- Làm gì có, làm gì có.
Hai người tâng bốc lẫn nhau.
Lạc Thanh Chu lúng túng đẩy đẩy ngón chân dưới bàn, không cẩn thận đụng phải một chân khác bên cạnh.
Tần đại tiểu thư mặt không chút thay đổi, không biết là không phát hiện, hay là căn bản cũng không muốn để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lá gan đột nhiên lớn lên, lại nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Khi Lạc Thanh Chu được một tấc tiến một thước, chuẩn bị chạm vào lần thứ ba, một ngón tay ngọc mảnh khảnh đột nhiên lặng yên không một tiếng động chọc vào bên hông hắn, vừa vặn chọc vào vị trí thận của hắn.
Hắn lập tức cứng đờ, không dám động đậy nữa.
Đang lúc hắn muốn thấp giọng cầu xin tha thứ, bỗng Tần đại tiểu thư đột nhiên giẫm lên chân hắn dưới bàn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.
Trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết của Tần đại tiểu thư vẫn lạnh như tuyết như trước, không có bất kỳ biến động gì.
Lạc Thanh Chu cảm nhận được đôi chân nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong lòng nhất thời rung động, cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt, đặt ở trong chén của nàng, thấp giọng nói:
- Đại tiểu thư, ăn nhiều một chút, mới có sức...
Lạc Thanh Chu vốn định tùy tiện trả lời qua cho có lệ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đại tiểu thư bên cạnh đang nhìn mình, cảm nhận được đôi chân nhỏ nhắn dưới bàn đang giẫm lên mình, hắn dừng một chút, đột nhiên nói:
- Mới có sức, sinh khuê nữ cho ta.
Trong sảnh bỗng lạnh ngắt như tờ.
- Ha ha.
Tống Như Nguyệt cười ha hả, phá vỡ không khí trầm mặc:
- Dùng bữa, đều dùng bữa.
Lập tức lại cưng chiều lườm qua con rể nhà mình một cái, trách cứ nói:
- Thanh Chu, uống cùng bệ hạ thêm vài chén, nói chuyện với bệ hạ, đừng chỉ lo cho Khiêm Gia. Khiêm Gia là nương tử ngươi, không chạy được, lúc nào cũng có thể tâm sự, nhưng không phải lúc nào bệ hạ cũng sẽ tới.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt lại, thản nhiên nói:
- Sau này trẫm sẽ thường xuyên tới đây.
Khuôn mặt Tống Như Nguyệt trở nên vui vẻ hẳn lên:
- Chỉ cần bệ hạ thích, mỗi ngày đều có thể đến.
Lạc Thanh Chu vội vàng nâng chén rượu lên, cung kính nói:
- Bệ hạ, thần kính ngài một chén. Chúc bệ hạ long thể an khang, vạn thọ vô cương, chúc Đại Viêm phồn vinh thịnh vượng, thiên thu vạn đại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bưng chén rượu lên, nhìn hắn cùng Tần đại tiểu thư bên cạnh hắn một cái, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt:
- Cũng chúc ngươi cùng Tần đại tiểu thư ân ân ái ái, sớm sinh khuê nữ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Tạ bệ hạ.
Hai người liếc nhau một cái, đều uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ cùng Tống Như Nguyệt tán gẫu một ít chuyện làm ăn.