Chương 3037: Phu thê (3)
Sau khi đi ra khỏi lòng đất, hắn mới phát hiện bây giờ đã làm đêm khuya.
Bệ hạ và bảo bảo đều đã ngủ.
Lạc Thanh Chu đứng trước giường yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó từ dưới lòng đất rời đi, trở lại Tần phủ.
Trong phòng, Tần nhị tiểu thư cũng đã ngủ say.
Hắn ngồi trong phòng một lát, thu linh dịch xong mới ra cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt Cung cách vách.
Vừa đến cửa, cánh cửa gỗ đột nhiên mở ra.
Bách Linh phảng phất như đang chờ hắn, thò đầu ra tức giận nói:
- Cô gia thật nhẫn tâm, bây giờ mới tới!
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Ta đang bế quan tu luyện, dù sao bệnh tình của Nhị tiểu thư cũng không thể kéo dài hơn được nữa.
Lúc này Bách Linh mới “hừ” một tiếng, mở cửa viện ra.
Lạc Thanh Chu đi vào, hỏi:
- Đại tiểu thư ngủ chưa?
Bách Linh nói:
- Đèn trong phòng còn sáng, cô gia tự mình đi xem.
Lạc Thanh Chu đi vào phòng, đi tới cửa phòng Tần đại tiểu thư, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng vẫn chưa nói gì.
Lấy bản lĩnh của đại tiểu thư cùng trận pháp phòng ngự toàn bộ Tần phủ, có lẽ khi hắn vừa mới tiến vào Tần phủ, đối phương đã lập tức biết được rồi.
Trong phòng không có ai trả lời.
Lạc Thanh Chu cũng không rụt rè nữa, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Trong phòng thắp một ngọn nến đỏ.
Ánh sáng mờ nhạt chỉ chiếu sáng một góc của căn phòng.
Cửa sổ đang mở.
Ánh trăng trong sáng chiếu vào.
Tần đại tiểu thư mặc váy trắng, đang đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ ngẩn người, sau khi thấy hắn tiến vào cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Lạc Thanh Chu cởi giày, giẫm lên tấm thảm nhung mềm mại, đi tới phía sau nàng.
Nhìn bóng lưng tuyệt mỹ của nàng, vẻ mặt hắn hoảng hốt một chút, đột nhiên hắn vươn hai tay ra, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Thân thể của người trong ngực hơi run rẩy một chút.
Tuy nhiên, không hề giãy dụa chút nào.
Trong phòng, im lặng.
Hai người cứ ôm như vậy, cùng nhau nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đêm rực rỡ mà sâu thẳm, cùng nhau ngẩn người.
Một thời gian dài sau đó.
Lạc Thanh Chu dùng hai má cọ cọ mái tóc của nàng, hôn lên tai nàng, ôn nhu hỏi:
- Nhớ ta không?
Tần đại tiểu thư trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Không có.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
Hai tay Lạc Thanh Chu đặt ở bên hông mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng cởi dây áo trắng như tuyết của nàng, cắn lỗ tai nàng nói:
- Không có sao? Không sao, lát nữa sẽ có.
Quần áo trắng như tuyết nhẹ nhàng trượt xuống.
Mái tóc dài đen nhánh cũng giống như thác nước trút xuống.
Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, bắt đầu nhẹ nhàng hôn...
Không biết đã qua bao lâu.
Lạc Thanh Chu lại ôn nhu hỏi:
- Nhớ ta chưa?
Người dưới thân vẫn quật cường thấp giọng nói:
- Không, không có.
Vừa dứt lời, thân thể nàng liền cứng đờ, mở to mắt.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, nhẹ nhàng chảy trên ngưỡng cửa sổ.
Một thời gian dài sau đó.
Một giọng nói khác vang lên trong phòng:
- Bây giờ thì sao? Có nhớ ta không?
- Không có, không ừ...
- Lần này nếu ta phóng điện, điện lợi hại nhất!
- Không, không cần...
- Vậy nàng nói, nhớ ta chưa?
- Ta...
- Tư... Tư tư...
- Nhớ, có nhớ...
- Nhớ bao nhiêu?
- Không... Không biết...
- Nói đi! Nàng muốn điện à?
- Rất, rất nhớ...
- A, nếu rất nhớ ta, vậy thì càng phải có điện, hơn nữa còn phải hung hăng điện!
- ......
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi đèn lồng trên hành lang, ào ào vang lên cả đêm.
Dưới cửa sổ, hai thân ảnh ngồi xổm ở đó, cũng ngồi xổm cả đêm.
Năm tháng sau.
Tiến trình Võ Vương hậu kỳ của Lạc Thanh Chu rốt cục cũng đạt tới một trăm.
Hắn bắt đầu chuẩn bị chạy nước rút để xông quan.
Lúc này, Đại Viêm sau một loạt chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức đã bắt đầu dần dần ổn định lại.
Thương mại biên giới Đại Viêm và Đại Mông cũng ngày càng thịnh vượng.
Các nước láng giềng khác cũng đều chủ động ngoại giao với Đại Viêm, thậm chí bắt đầu lấy lòng Đại Viêm, nhường ra một ít lợi ích.
Nam Cung Hỏa Nguyệt chiêu nạp hiền sĩ, dưới sự trợ giúp của một đám thần tử, quản lý quốc gia ngăn nắp đâu vào đấy.
Đồng thời, theo đề nghị của Lạc Thanh Chu, các chính sách có lợi cho người dân đã được ban hành.
Đại Viêm bắt đầu phát triển theo hướng tốt nhất.
Trong hoàn cảnh ổn định này, Lạc Thanh Chu bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Trước khi xông quan, Lạc Thanh Chu còn cần chuẩn bị đan dược cùng nguyên thạch, nhưng những thứ này, Tần đại tiểu thư đương nhiên đã yên lặng chuẩn bị trước cho hắn.
Lạc Thanh Chu rất cảm động.
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, đêm đó, hắn đã điện nàng rất lâu.
Thời gian xông quan kéo dài mười lăm ngày.
Suốt nửa tháng, dưới sự trợ giúp của đan dược, nguyên thạch, linh dịch, cùng với linh quáng và linh quả, hắn thành công đột phá tới cảnh giới Võ Vương đỉnh phong.
Vì để chúc mừng, hắn lại điện Tần đại tiểu thư một đêm.