Chương 3041: Võ Thần (1)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,606 lượt đọc

Chương 3041: Võ Thần (1)

Lạc Thanh Chu lại đứng tại chỗ một lát, mới trở lại Tần phủ.

Lúc này khách nhân Tần phủ đã lục tục tản đi.

Tần Xuyên thấy hắn trở về, vội vàng kéo hắn lại, kéo hắn đến góc hành lang, chợt đánh ra một quyền, “phanh” một tiếng nện vào lồng ngực hắn.

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích.

Ánh mắt Tần Xuyên phức tạp nhìn hắn, nói:

- Thanh Chu không có gì muốn nói với nhị ca sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, chắp tay cúi đầu nói:

- Nhị ca, Thanh Chu xin lỗi ngươi.

Tần Xuyên thở dài một hơi, thần sắc trên mặt phức tạp đến cực điểm:

- Khi ở biên cảnh nghe được những tin tức kia, ta vốn tưởng rằng chỉ là lời đồn, bởi vì từ lúc ngươi vào phủ, nhị ca đã kiểm tra thân thể ngươi, thậm chí còn truyền thụ Bôn Lôi Quyền cho ngươi... Không ngờ, tiểu tử ngươi lại... Ai, phụ thân nói không sai, ta chính là người ngu xuẩn nhất Tần phủ.

Lạc Thanh Chu xấu hổ nói:

- Nhị ca, thật ra... Nhạc mẫu đại nhân biết muộn hơn ngươi... Nghe Vi Mặc nói, cho đến bây giờ, nàng vẫn không tin...

Tần Xuyên: - ...

Im lặng một chút, hắn đột nhiên cười ha ha.

- Mẫu thân còn ngu xuẩn hơn cả ta, ha ha ha ha. Mẫu thân lại còn ngu xuẩn hơn cả ta!

Đột nhiên, tiếng cười của hắn dừng lại.

Tống Như Nguyệt bưng canh vừa nấu, xuất hiện ở góc đường, âm trầm nhìn hắn.

Tần Xuyên lập tức cứng đờ tại chỗ.

- Nhị ca, ta đi thăm Tiểu Điệp.

Lạc Thanh Chu xoay người bỏ đi.

Còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy tiếng chổi quất da thịt ở hành lang, cùng với tiếng mắng chửi đầy tức giận của nhạc mẫu đại nhân nói:

- Nghịch tử! Nghịch tử! Nghịch tử!

Mai Hương Uyển.

Lạc Thanh Chu đi thăm Tiểu Điệp và bảo bảo trước, hai mẹ con đều rất bình an.

Tiểu Điệp thấy hắn đến, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn nhu cùng hạnh phúc, nghẹn nước mắt nói:

- Công tử, Tiểu Điệp rốt cục cũng có bảo bảo.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng nói:

- Công tử đã nói, sẽ làm giấc mộng ngươi trở thành sự thật, về sau còn có nhiều hơn nữa.

Tiểu Điệp cười rơi nước mắt, vốn còn muốn nói cái gì đó, lại nhíu mày, nói:

- Công tử mau đi thăm Nhị tiểu thư đi? Nhị tiểu thư vừa rồi lại ho ra máu.

Lạc Thanh Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lại ngồi một hồi, mới đứng dậy rời đi.

Trong phòng, lư hương và nến đỏ được thắp sáng.

Trong lư hương, đặt hoa dược do Bách Linh chế tác, không có khói, lại bay một cỗ hương thuốc nhàn nhạt.

Tần nhị tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng, đang ôm hai đầu gối, ngồi trên giường ngẩn người.

Thân thể vốn đã nhu nhược kia, lúc này nhìn càng thêm yếu đuối, sắc mặt cũng tái nhợt.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống mép giường, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi nói:

- Không sao, ta sai người tìm một ít linh dược trở về, đại tiểu thư đang luyện chế Ích Thọ Đan. Ăn Ích Thọ Đan, sẽ không khó chịu nữa. Chờ ta thêm chút thời gian, sẽ rất nhanh.

Tần nhị tiểu thư yếu ớt dựa vào trong ngực hắn, hai má vùi ở ngực hắn, run rẩy nói:

- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc biết, chàng và tỷ tỷ vẫn chưa có hài tử, chính là vì Vi Mặc. Thanh Chu ca ca cần tu luyện, tỷ tỷ cần bôn ba khắp nơi, Vi Mặc...

- Chuyện nên làm.

Lạc Thanh Chu dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói:

- Ai bảo nàng là muội muội của nàng ấy, là nương tử của ta. Vi Mặc, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ khi nàng khá lên, ta và đại tiểu thư mới có thể an tâm, mới có thể sinh hoạt tốt hơn. Đừng bao giờ nói những điều như vậy, cái gì mà nàng là gánh nặng của chúng ta, nàng không tồn tại gì đó, nàng nói những điều này sẽ chỉ làm cho chúng ta buồn hơn. Chính vì nàng, chúng ta mới có thêm động lực để sống sót, chúng ta mới có thể cố gắng tiến bộ hơn nữa. Nàng ngẫm lại đi, lúc trước đại tiểu thư tâm như tro tàn, nếu không phải bởi vì nàng bệnh, chỉ sợ... không biết đã đi đâu... Mà ta, lúc trước cũng là bởi vì nàng mới có thể tiếp tục ở lại Tần phủ...

- Thanh Chu ca ca...

- Đi ngủ sớm đi, ngày mai nhớ uống thuốc, đan dược của đại tiểu thư hẳn là sắp luyện chế thành công rồi.

Hai phu thê ôm nhau, lại thấp giọng nói một lát, Tần nhị tiểu thư mới yếu ớt đi ngủ.

Lạc Thanh Chu đặt nàng xuống, nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn, lại yên lặng nhìn nàng hồi lâu, mới đứng dậy rời đi.

Đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh ở cửa thò đầu ra nói:

- Tiểu thư còn đang luyện đan, không thể bị quấy rầy.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Bách Linh, ngươi nói thật với ta, Nhị tiểu thư nàng... Chúng ta có thể kéo dài bao lâu nữa? Đại tiểu thư hắn là biết.

Bách Linh nói:

- Cô gia yên tâm tu luyện là được, tiểu thư nhất định sẽ giúp nhị tiểu thư chống đỡ.

Trong lòng Lạc Thanh Chu yên tâm một chút, lại nhìn thoáng qua cửa, nói:

- Có việc nhớ đi thông báo cho ta.

Bách Linh gật gật đầu, nói:

- Cô gia phải cố gắng nha.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right