Chương 3044: Bệnh tình của Nhị tiểu thư (1)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 745 lượt đọc

Chương 3044: Bệnh tình của Nhị tiểu thư (1)

Tần Nhị tiểu thư nói:

- Bệ hạ đã nói, tạm thời sẽ ngăn lại những người tới bái phỏng. Thanh Chu ca ca hiện tại là Võ Thần cao cao tại thượng, không phải ai muốn gặp là có thể gặp.

Lạc Thanh Chu cúi đầu viết chữ nói:

- Đúng đấy, về sau trừ nữ tử dung mạo xinh đẹp, ta ai cũng không gặp.

Tần Nhị tiểu thư cười nói:

- Tốt, chờ một lúc ta đi nói cho tỷ tỷ.

- Khục...

Lạc Thanh Chu liếc nàng một cái, nói:

- Vi Mặc, đừng biến thành tiểu nữ nhân thích đâm thọc.

Tần Nhị tiểu thư lập tức hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy thiếu nữ u oán:

- Vi Mặc phải đâm thọc, ai bảo Thanh Chu ca ca không động vào người ta, người ta rõ ràng đã tốt, hừ.

Lạc Thanh Chu viết xong một tấm, ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Đừng nóng vội, chờ một chút, trước điều trị thân thể một chút. Nhiều nhất nửa tháng, hẳn là có thể.

Tần Nhị tiểu thư mân mê miệng nhỏ:

- Rõ ràng hiện tại đã có thể...

Lạc Thanh Chu giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục viết xuống một tấm.

Tần Nhị tiểu thư đột nhiên lại thấp giọng nói:

- À Thanh Chu ca ca, bệnh của Vi Mặc đã tốt, chàng nên đi cùng phòng với tỷ tỷ đi. Lần này, nhất định phải làm cho tỷ tỷ mang thai bảo bảo.

Lạc Thanh Chu dương dương sái sái viết chữ nói:

- Đêm nay chuẩn bị đi, chẳng qua nàng sẽ phòng không gối chiếc.

Tần Nhị tiểu thư nhẹ nhàng mài mực nói:

- Người ta cũng không phải không có ở một mình bao giờ. Dù sao Thanh Chu ca ca nhất định phải cố gắng, cố gắng để tỷ tỷ mau mau mang thai Bảo Bảo.

Lập tức khẽ thở dài một hơi, nói:

- Vì Vi Mặc, chàng và tỷ tỷ đều vất vả lâu như vậy, hiện tại, cũng nên vì chính mình.

Lạc Thanh Chu dừng lại một chút, nói:

- Đêm nay có chợ đêm, hẳn là rất náo nhiệt, sau khi cơm nước xong, chúng ta cùng đi dạo phố đi?

Tần Nhị tiểu thư nói khẽ:

- Thanh Chu ca ca mang tỷ tỷ đi là được, hai người các ngươi còn giống như chưa hề chỉ hai người cùng nhau đi ra ngoài đây.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nhẹ gật đầu.

Thần Hồn hai người từng ở riêng với nhau vô số lần vào ban đêm, nhưng chân thân, hoàn toàn chính xác còn chưa hề đơn độc đi ra ngoài.

Viết xong tất cả câu đối xuân.

Lạc Thanh Chu đưa Tần Nhị tiểu thư về bên trong phòng nghỉ ngơi, sau đó ra cửa, đi vào Linh Thiền Nguyệt cung sát vách.

Cửa sân khép kín.

Trong tiểu viện, Bách Linh một bộ váy phấn, đang ngồi xổm ở trong vườn hoa, một bên ngâm nga bài hát, một bên hái hoa, nhìn qua tâm tình không tệ.

Mặc dù nhiệt độ rất thấp, nhưng những bông hoa nàng gieo xuống đều nở rộ.

Lạc Thanh Chu đẩy cửa ra, đi vào tiểu viện.

Bách Linh ngẩng đầu nhìn hắn, có chút bất mãn mà nói:

- Cô gia hiện tại lợi hại, tiến đến cũng không gõ cửa, hừ hừ.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta về phòng mình, gõ cửa cái gì?

Bách Linh hừ một tiếng, không còn để ý, không nói chuyện với hắn.

Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh vườn hoa, nhìn nàng ngắt hoa, hỏi:

- Những cái này đều có thể luyện dược?

Bách Linh đắc ý nói:

- Đương nhiên. Cô gia chẳng lẽ không có phát hiện, người trong phủ chúng ta rất ít sinh bệnh phát nhiệt à? Mà lại có rất ít có muỗi rắn độc chuột cái gì đó?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đều là bởi vì có những hoa này?

Bách Linh giương cái cằm lên nói:

- Đều là bởi vì có Tiểu Bách Linh. Không có Tiểu Bách Linh, sẽ không có những hoa này.

Lạc Thanh Chu dựng thẳng lên ngón cái nói:

- Lợi hại.

Nói xong, đi vào trong phòng.

Bách Linh vội vàng nói:

- Cô Gia, tiểu thư vừa luyện đan xong, hẳn là đang ngủ.

Lạc Thanh Chu dừng chân, suy nghĩ một chút, nói:

- Biết, ta sẽ không quấy rầy nàng.

Hắn vào trong nhà, đứng trước cửa phòng trong chốc lát, trực tiếp lần theo âm thanh luyện kiếm, đi hậu hoa viên.

Hậu hoa viên, dưới cây lê.

Thiếu nữ một bộ váy áo xanh nhạt, đang luyện kiếm.

Lạc Thanh Chu đứng cách đó không xa, an tĩnh nhìn.

Sau một lúc lâu.

Hạ Thiền thu kiếm, ánh mắt nhìn về phía hắn, trên trán thấm ra một chút mồ hôi sáng lóng lánh, bộ ngực phình lên có chút phập phồng.

Thân ảnh mảnh khảnh nhìn vẫn như cũ đơn bạc yếu đuối, khiến người thương tiếc.

Lạc Thanh Chu đi tới, nói:

- Làm gì còn vất vả như thế, về sau cô gia bảo hộ ngươi là được.

Hạ Thiền mấp máy miệng nhỏ, không nói gì.

Lạc Thanh Chu cầm khăn ra, giúp nàng xoa xoa mồ hôi trên trán, cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng một chút, nói:

- Thế nào, Cô Gia những ngày này không ngủ với ngươi, tức giận rồi?

Gương mặt Hạ Thiền đỏ lên một chút, lắc đầu, cúi đầu nói:

- Không, không có.

Lạc Thanh Chu vuốt ve gương mặt của nàng nói:

- Vậy thì vì cái gì?

Hạ Thiền cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, không nói gì thêm, dưới lông mi có chút rung động, trong con ngươi dường như đã nổi lên sương mù.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right