Chương 3046: Chỉ mong người dài lâu
Trên dung nhan tuyệt mỹ trong trẻo lạnh lùng của Tần Đại tiểu thư kia vẫn như cũ không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì chấn động.
Bách Linh cùng Hạ Thiền, thì theo ở phía sau cách đó không xa.
Trong tay hai người, đều cầm hai chuỗi đường hồ lô, một bên đi, một bên hạnh phúc ăn.
Trên đường phố quá nhiều người, mà lại lại vô cùng ồn ào.
Lạc Thanh Chu cùng Tần Đại tiểu thư đi dạo trong chốc lát, thấy Đại Tiểu thư dường như vẫn như cũ không quen loại tràng diện này, chỉ đành phải nói:
- Đại Tiểu thư, chúng ta đi Đông hồ đi.
Ban đêm Đông hồ, cũng không có người nào.
Đại Tiểu thư thích yên tĩnh, nơi đó lại là địa phương Thần Hồn hai người đã từng thường xuyên gặp mặt.
Tần Đại tiểu thư khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, thuận thế dắt tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng.
Tần Đại tiểu thư nhẹ nhàng vùng vẫy một hồi, lại bị hắn nắm thật chặt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn một cái, không còn động.
Lạc Thanh Chu nắm tay nàng, xe nhẹ đường quen đi tiến một hẻm nhỏ.
Bách Linh thấy, vội vàng nói:
- Thiền Thiền, nhanh, đuổi theo, Cô Gia muốn dụ dỗ đưa tiểu thư đến địa phương đen nhánh để khi dễ kìa.
Hạ Thiền lại lập tức giữ nàng lại.
Bách Linh quay đầu nói:
- Ngươi làm gì?
Trên miệng nhỏ Hạ Thiền còn dính nước đường sáng lóng lánh, nhìn thân ảnh phía trước, thấp giọng nói:
- Không muốn, quấy rầy, bọn hắn.
Bách Linh xoắn xuýt một chút, nói:
- Thế nhưng, Cô Gia muốn... Muốn để tiểu thư làm con lừa nhỏ làm sao bây giờ? Nói không chừng còn muốn khi dễ tiểu thư, để tiểu thư buộc hai cái đuôi ngựa đây.
Hạ Thiền không nói gì, vẫn như cũ chăm chú lôi kéo nàng.
Bách Linh thở dài một hơi, nói:
- Tốt, chờ chúng ta ăn xong Đường Hồ Lô lại đi, tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ không khuất phục.
Ven Đông hồ, quả nhiên vô cùng yên tĩnh, cũng không có mấy người đi đường.
Trên mặt đất chất đầy lá rụng, mặt hồ cũng có chút thê lương, chỉ có ven hồ thả neo mấy thuyền nhỏ cũ kỹ, nhẹ nhàng đung đưa Kẹt kẹt kẹt kẹt bên trong sóng nước.
Lạc Thanh Chu nắm tay Tần Đại tiểu thư, đi ở ven hồ thưa thớt không người.
Khi hắn nhìn mặt hồ trống không cùng mấy thuyền nhỏ cũ nát, không khỏi lần nữa nhớ tới từng cảnh Thần Hồn của hai người mỗi đêm ở đây gặp mặt.
Lúc kia, hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Nguyệt tỷ tỷ yêu dấu của hắn lại chính là nương tử nhà hắn.
- Ta thật là một cái thằng hề...
Suy nghĩ đến những lời đã từng nói với Nguyệt tỷ tỷ, một chút gia sự liên quan tới Đại Tiểu thư trong nhà lãnh đạm vô tình ra sao, hắn lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc ấy hắn còn muốn vớ của Tiểu Nguyệt ở trước mặt Đại Tiểu thư, lừa gạt Tiểu Nguyệt nói nương tử nhà hắn rất tiết kiệm, thích nhất mang vớ người khác mang qua...
Nghĩ tới những chuyện cũ xấu hổ này, Lạc Thanh Chu hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Hắn vụng trộm nhìn thoáng qua Tần Đại tiểu thư bên cạnh, nhịn không được nói:
- Đại Tiểu thư, ngươi gạt ta thật khổ.
Tần Đại tiểu thư đứng tại chỗ lan can, nhìn qua mặt hồ xa xa, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, tuyệt không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Lúc trước ta cùng Tiểu Nguyệt giống như thằng hề biểu diễn, Đại Tiểu thư lúc ấy mặt ngoài không chút biến sắc, thật ra trong lòng nhất định rất đắc ý?
Tần Đại tiểu thư vậy mà nhàn nhạt mở miệng nói:
- Đúng.
Lạc Thanh Chu: - ...
Gió đêm thổi qua, Tần Đại tiểu thư đứng trong ánh trăng sáng, váy trắng bồng bềnh, tóc xanh khẽ bay, giống như tiên tử.
Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ không tì vết của nàng, đành phải thở dài một hơi, nói:
- Thôi, chuyện trước kia chưa kể tới, đã qua...
Tần Đại tiểu thư lại đột nhiên lấy ra Bảo điệp đưa tin, nhìn hắn nói:
- Làm sao không đề cập tới rồi? Ta đều nhớ kỹ đây.
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ:
- Thật hay giả?
Tần Đại tiểu thư không trả lời, trong tay giơ Bảo điệp đưa tin về phía hắn, phía trên lóe lên tia sáng, xuất hiện một hình ảnh.
Trong đêm tối, tiếng chuông xé rách Thần Hồn vang lên, một thân ảnh đang đau khổ tu luyện bên trong sóng âm, miệng cắn một cái vớ màu hồng...
Lập tức, hình tượng thay đổi chuyển đạo thân ảnh kia quỳ gối bên trên một mảnh hồ sen, đang đùa bỡn lấy bàn chân ngọc có buộc dây đỏ của Long Nhi...
Tiếp đó, hình tượng lại đổi, thân ảnh kia đang tay cầm dây đỏ, đang ghim hai cái đuôi ngựa cho Thiền Thiền, chỉ thấy hắn cười toét miệng, khắp khuôn mặt đều là vẻ mặt bỉ ổi...
- A! Không phải ta!
Lạc Thanh Chu gấp, đưa tay muốn cướp đi xóa bỏ.
Tần Đại tiểu thư lại đã sớm chuẩn bị, tia sáng trong tay lóe lên, Bảo điệp đưa tin đã biến mất không thấy gì nữa.
- Ta nói là ngươi sao?
Tần Đại tiểu thư mặt không thay đổi nói.
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu đau khổ nói:
- Đại Tiểu thư, có thể đừng tàn nhẫn như vậy hay không? Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, không thể quên mất sao?
Tần Đại tiểu thư thản nhiên nói:
- Có thể.
Lạc Thanh Chu khẽ giật mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng vài lần, nói:
- Điều kiện gì?
Tần Đại tiểu thư nhìn về phía mặt hồ xa xa, mặt không thay đổi nói:
- Về sau, không cho phép... Điện ta.
Lạc Thanh Chu: - ...
Bóng đêm yên tĩnh.
Thuyền nhỏ bỏ neo ở bên hồ ‘Kẹt kẹt kẹt kẹt’ tới lui trong sóng gió.
Gió hồ mang theo hàn ý, thổi lá rụng vang sào sạt.
Lạc Thanh Chu vươn tay, nhẹ nhàng cầm nàng tay nhỏ bé lạnh như băng, bảo đảm nói:
- Nếu Đại Tiểu thư không thích, ta về sau không điện là được.
Lập tức lại thêm một câu:
- Ta chỉ điện người khác.
Tần Đại tiểu thư nhìn về phía hắn, híp híp con ngươi.
Lạc Thanh Chu giả vờ như không có trông thấy, nắm tay nàng đi xuống bậc thang, nói:
- Chúng ta đi trên thuyền đi.
Hai người đi lên thuyền nhỏ.
Gió thổi, thuyền nhỏ đón sóng gió, chậm rãi trôi tới giữa hồ.
Ánh trăng rơi vào mặt nước, sóng nước lấp loáng.
Lạc Thanh Chu ôm nàng, bên trong giãy dụa nhẹ nhàng của nàng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của nàng.
Một lát sau.
Tần Đại tiểu thư an tĩnh lại, thân thể dần dần mềm nhũn, tựa trong ngực hắn.
Hồi lâu sau.
Lạc Thanh Chu buông miệng nhỏ của nàng ra, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm nhũn vô lực của nàng vào trong lòng, cúi đầu nhìn con ngươi mê ly mà động người của nàng nói:
- Bệnh Vi Mặc đã tốt, đến lượt nàng tuân thủ lời hứa. Nàng đã nói, muốn sinh cho ta một khuê nữ đáng yêu.
- Đêm nay bắt đầu, được không?
Tần Đại tiểu thư ngẩng lên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết, nằm trong ngực của hắn, hai con ngươi kinh ngạc nhìn hắn, yên tĩnh một lát, thấp giọng mở miệng nói:
- Tên gọi là gì?
Lạc Thanh Chu giật mình, lập tức cười nói:
- Tần Thời Nguyệt, có thể chứ?
Tần Đại tiểu thư giật mình, nói:
- Vì sao họ Tần?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhẹ nhàng cắn bờ môi phấn nộn của nàng một chút, thâm tình nhìn nàng nói:
- Bởi vì ta là người ở rể của nàng, mãi mãi cũng là thế.
Tần Đại tiểu thư đối mặt ánh mắt hắn hồi lâu, đột nhiên ôm cổ hắn, ngẩng đầu, cùng hắn hôn lại với nhau.
Ánh trăng như nước, chiếu xuống trên người của hai người.
Giờ khắc này, không ai có thể tách bọn hắn ra.
Thuyền nhỏ vẫn nhẹ nhàng đung đưa bên trong sóng gió, rất mau đến giữa hồ, bỏ neo nơi đó.
Cả mặt hồ, bỗng nhiên bay lên sương mù.
Thân ảnh của hai người, bắt đầu trở nên mông lung, rất nhanh đã nhìn không rõ.
Dưới hồ nước, Long Nhi biến thành một đầu cự long màu bạc, quay quanh toàn bộ biên giới nước hồ, đều ngăn cách tất cả sóng gió cùng âm thanh bên trong.
- Công tử, tỷ tỷ... Chúc mừng các ngươi, có tình nhân, cuối cùng thành thân thuộc...
- Không đúng, các ngươi vốn chính là vợ chồng. Chúc mừng các ngươi, rốt cục mở rộng tấm lòng, yêu nhau...
- Trên sách nói, nữ hài tử nói không muốn, chính là muốn...
- Tỷ tỷ nói không muốn điện, chính là muốn bị điện giật... Công tử, cần hung tợn điện nha.
Đêm tối yên tĩnh.
Trên đường phố náo nhiệt cùng phồn hoa, rất nhanh tán đi.
Nhưng một ít tửu lâu cùng thanh lâu, vẫn như cũ có người đang đánh đạn, hát bài hát, khiêu vũ...
- Người có vui buồn ly hợp, trăng có mờ tỏ đầy vơi, việc này khó toàn.
- Chỉ mong người dài lâu, ngàn dặm chung thiền quyên...
Ven hồ, dưới cây liễu.
Trên bậc thang bị nước hồ thấm ướt, Bách Linh một bộ váy phấn ngồi ở chỗ đó, một đôi chân màng đôi hài màu hồng, nhẹ nhàng đung đưa dưới bậc thang, miệng cũng đi theo nhẹ giọng ngâm nga.
- Chỉ mong người dài lâu, ngàn dặm chung thiền quyên...
- Con lừa nhỏ, phải cố gắng nha.