Chương 3048: Phiên ngoại 1
Khi nàng thức dậy, đã là buổi tối.
Nàng kéo thân thể nhỏ yếu lạnh như băng mà nặng nề, gian nan bò vào chùa miếu, trốn ở phía sau tượng Phật, rốt cục cũng tránh được gió tuyết thấu xương bên ngoài.
Thân thể cứng ngắc, dần dần khôi phục một chút ấm áp.
Nàng nằm ở đó, ngơ ngác nhìn xà ngang phủ đầy bụi bặm trên đỉnh đầu, trong lòng như gió tuyết bên ngoài, một mảnh lạnh lẽo.
Bóng tối bao phủ, đói khát ập đến.
Nàng trèo lên cửa, ăn từng miếng từng miếng tuyết trên mặt đất.
Nhưng cơn đói không rút đi, mà càng ngày càng dồn dập.
Nàng bò trở lại phía sau bức tượng Phật, nằm đó, không nhúc nhích, dường như chờ đợi cái chết đến.
Máu tươi trên người dẫn chuột trong đền thờ đến.
Mấy con chuột cẩn thận quan sát trong góc hồi lâu, mới từng bước từng bước, bò về phía nàng.
Khi một con chuột trèo lên vết thương của nàng rồi chuẩn bị cắn, nàng đột nhiên nắm lấy nó đặt trước mặt mình.
Con chuột “chít chít”, hoảng sợ giãy dụa, răng sắc nhọn, liều mạng cắn bàn tay nhỏ bé đầy vết thương của nàng.
Nhưng nàng vẫn nắm chặt lấy nó, ánh mắt đờ đẫn nhìn nó.
- Thiền Thiền, phải cố gắng… sống sót…
Thanh âm của gia gia một lần nữa vang lên bên tai nàng.
Nàng cắn một miếng vào con chuột...
Bên ngoài, gió bấc gào thét, cửa sổ trong chùa thổi gió lạnh vào.
Nàng cuộn tròn phía sau bức tượng Phật, miệng đầy máu tươi tiến vào giấc mơ.
Vật vờ trong đền thờ ba ngày.
Tuyết rơi dày bên ngoài, giống như lông ngỗng, vẫn tung bay như trước.
Đêm nay, hai người ăn xin bước vào đền, sau khi phát hiện ra nàng lập tức đánh đập nàng rồi đuổi ra ngoài.
- Đồ vật nhỏ, đây là địa bàn của chúng ta!
- Ai bảo ngươi bắt chuột ở đây? Tất cả mọi thứ ở đây là của chúng ta!
Hai tên ăn mày hung tợn nói.
Nàng rời khỏi đền, bước lên tuyết dày và tiếp tục đi về phía thị trấn phía xa.
Nàng đến một ngôi làng hẻo lánh.
Ở đây, nàng giúp một ông già giặt ủi và nấu ăn, lấy nước và nhặt củi, cuối cùng đã được ăn một bát cháo nóng.
Ngày hôm sau, nàng bị người thân của ông già đuổi ra khỏi làng.
Nàng tiếp tục di chuyển về phía trước mà không có mục đích.
Tuyết rơi dày, mưa mùa xuân đang đến.
Mưa mùa xuân biến mất, mặt trời nóng nực và sấm sét khủng khiếp xuất hiện.
Nàng cuộn tròn trong tiếng sấm, run rẩy, giống như một con mèo con tội nghiệp, bất lực ẩn náu trong bóng tối lạnh lẽo.
Nàng đi qua những ngọn núi những dòng sông.
Từng nhặt thức ăn trong hẻm, cũng từng hái quả dại trong vùng hoang dã, từng bị người ta đánh đập, cũng từng bị dã thú truy đuổi.
Nàng đã làm việc chăm chỉ để tìm một nơi ấm áp để sống.
Nàng siêng năng, chịu đựng khó khăn, không bao giờ kêu mệt mỏi, không bao giờ lười biếng, nhưng sự im lặng của nàng và một phần quật cường đã khiến cho tất cả mọi người không thể chịu đựng được nàng.
Nàng tiếp tục đi lang thang, đi qua mùa xuân và mùa hè, đến mùa thu và mùa đông.
Qua đêm trong hang động rồi lang thang trong vùng hoang dã.
Khi nàng cho rằng thế giới của mình vĩnh viễn đều là băng tuyết lạnh lẽo cùng với sấm sét, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Đêm đó, nàng bị một con sói hoang đói đuổi theo.
Chân đã bị cắn, máu loang lổ trên nền tuyết.
Nàng chạy, hai chân đột nhiên rơi vào hố tuyết đọng sâu, không thể nhúc nhích nữa.
Khi con sói hoang đói khát kia nhe răng nanh, từng bước từng bước tiếp cận nàng, một khắc kia, nàng bình tĩnh đến kỳ lạ.
Nàng mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng mệt mỏi.
Chỉ cần đi ngủ như thế này, cũng rất tốt.
Nàng không đấu tranh nữa, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cứ như vậy im lặng nhìn nó.
Gió lạnh thổi qua mái tóc rối tung của nàng, lộ ra một gương mặt ngây ngô mà non nớt, bình tĩnh mà kiên nghị.
Thôi nào.
Trong lòng nàng nói như vậy.
Sói hoang phát ra một tiếng gầm nhẹ, tung người nhảy lên, nhào về phía nàng.
Nhưng một giây sau, sói hoang ngã xuống đất, máu tươi ở cổ lập tức nhuộm đỏ mặt đất tuyết trắng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Trong tuyết rơi dày đặc, một bóng người tuyết trắng từ trong rừng phía trước chậm rãi đi ra.
Một khắc đó, nàng đột nhiên cảm thấy, thế gian này thật sự có thần tiên.
Bằng không, người trước mắt vì sao lại xinh đẹp như vậy, sạch sẽ như vậy, không nhiễm một hạt bụi, còn đẹp hơn cả tiên tử trong tranh!
Nàng ngơ ngác nhìn người ấy, giống như là đang nằm mơ.
Thẳng đến khi tuyết đọng quanh người tan chảy, bóng dáng tuyết trắng kia xoay người rời đi, nàng mới bừng tỉnh lại.
Nàng đi theo phía sau người đó, ngơ ngác nhìn người đó, không nói một lời.
Đối phương cũng không nói một câu.
Hai người cứ như vậy một trước một sau, chậm rãi đi trong gió tuyết lạnh như băng tại rừng núi đen kịt.
Thanh âm của sói hoang truyền đến, tiếng gầm gừ của gấu đen tựa như nằm trong rừng bên cạnh.
Nhưng kỳ lạ thay, không có con thú nào đi ra.
Nàng lặng lẽ đi theo phía sau đối phương ra khỏi rừng, ra khỏi vùng hoang dã, dừng lại trên một sườn đồi.