Chương 292: Dịch Lão ngơ ngác 1
Chu Khung chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Bản tọa, Ma Giáo Giáo Chủ, Chu Khung!”
Câu trả lời y hệt như đúc, lại khiến cho tất cả thiên kiêu ở đây chấn động, bao gồm cả Dịch Lão. Ai cũng có thể nhìn ra thái độ bá đạo của Chu Khung, đó là khí thế không coi trời đất vào đâu, thậm chí còn bao hàm cả Ma Tôn trong truyền thuyết!
“Ma Giáo Giáo Chủ, Chu Khung, tốt, ngươi rất tốt! Danh ngạch, lão phu cho ngươi!” Dịch Lão nhìn Chu Khung, trầm giọng nói, không còn chút tức giận nào như lúc trước!
Chu Khung không kinh ngạc, từ lần đầu tiên Dịch Lão không ra tay với hắn, hắn đã nhìn ra, tia ý niệm này của lão có hạn chế. Muốn gom đủ tám trăm danh ngạch, lão nhất định sẽ phải đưa danh ngạch cho hắn!
“Ma Vô Đạo, Ma Thử Vương, Ma Hổ Vương, Vạn Lệ, đến đây cho ta! Thập Đại Ma Vệ, ở lại đây canh giữ!”
“Tuân mệnh!” Đám người Ma Giáo đồng loạt khom người lĩnh mệnh, bốn người Ma Vô Đạo nhanh chóng bay đến bên cạnh Chu Khung!
Lúc này, Triệu Lập đã hồi phục đôi chút, tuy rằng vì nuốt quá nhiều linh dược mà tổn hại đến căn cơ, nhưng hiện tại hắn nào còn để tâm đến những thứ đó, vội vàng khom người hành lễ với Dịch Lão:
“Tiền bối, không biết sau khi chúng ta tiến vào thế giới Kỳ Đạo có được truyền tống đến cùng một chỗ hay không?”
Nói xong, Triệu Lập lộ ra vẻ lo lắng, với trạng thái hiện tại của hắn, nếu bị truyền tống đến chỗ Chu Khung, e rằng sẽ chết không toàn thây!
Dịch Lão nhìn Triệu Lập, trong lòng có chút ấn tượng tốt với hắn. Triệu Lập hiểu lễ nghĩa, có thiên phú, đánh cờ lại càng xuất chúng, có lẽ lần này truyền thừa sẽ rơi vào tay hắn!
Lại nhìn Chu Khung đứng chắp tay ở bên cạnh, kẻ này bá đạo, tu vi cao thâm, trong mắt không dung kẻ khác, e rằng tám trăm thiên kiêu này cùng nhau đối phó hắn không lọt nổi vào mắt hắn, nếu là truyền thừa khác có lẽ thật sự sẽ để cho hắn có được, đáng tiếc muốn có được truyền thừa của lão phu, dựa vào năng lực đánh cờ mới được!
“Truyền tống là ngẫu nhiên, không cần lo lắng, trong thế giới Kỳ Đạo khắp nơi đều là trận pháp, chư vị cẩn thận!”
Dịch Lão không nói thêm lời vô nghĩa, phất tay áo bào, trước mặt hình thành một vòng xoáy không gian thật lớn, hút tất cả thiên kiêu vào trong!
Không biết qua bao lâu, trước mặt Chu Khung sáng ngời, đập vào mắt là một thế giới kỳ dị, tựa như sa mạc, cát vàng bay mù trời, trên trời không có mặt trời không có mặt trăng, chỉ có vô số tinh thần đang chiếu sáng mảnh thiên địa này!
Nhìn quanh bốn phía, không có kẻ nào khác của Ma Giáo, chứng tỏ truyền tống này đã tách tất cả mọi người ra!
Thế giới Kỳ Đạo, là thế giới do vô số trận pháp tạo thành, ở trung ương thế giới có một tổng trận pháp, tiến vào nơi đó có thể đạt được truyền thừa của Dịch Lão, nghe nói triệu năm qua, tốc độ tu luyện của kẻ nào đạt được truyền thừa đều rất nhanh, tuy rằng vẫn chưa có kẻ nào đột phá Tôn cảnh, nhưng kẻ kém cỏi nhất cũng đột phá đến Đại Thánh!
Có thể nói muốn đạt được truyền thừa, cần phải phá giải các loại trận pháp của thế giới Kỳ Đạo này, cuối cùng mới có thể đến được tổng trận pháp kia!
Chu Khung nhanh chóng bay về phía trung tâm sa mạc, hắn cảm giác nơi đó chính là mấu chốt phá vỡ trận pháp này, bay khoảng nửa canh giờ, Chu Khung đã đến trung tâm sa mạc!
Chỉ thấy ở giữa sa mạc đặt một cái bàn tròn, trên bàn bày một bàn cờ, bên trong là một ván cờ tàn! Rõ ràng muốn ra khỏi trận pháp này, nhất định phải phá giải tàn cục này!
Quả nhiên, tuy rằng sớm có dự liệu, nhưng nhìn thấy cảnh này Chu Khung vẫn có phần im lặng, xem ra muốn có được truyền thừa này lại phải nghĩ biện pháp khác!
Ở một nơi khác trong thế giới Kỳ Đạo, Triệu Lập mặc bộ áo bào trắng cũng tìm được bàn cờ trong một khu rừng, không chút do dự, nhanh chóng cầm quân cờ lên phá giải!
Trong mắt lộ ra vô hạn quang mang và hận ý, miệng lẩm bẩm “Chu Khung, ngươi chờ đó, chờ ta có được truyền thừa, ta muốn ngươi sống không bằng chết!”
Ầm! Một quân cờ rơi xuống!
Nhìn quân cờ của mình, trong mắt Triệu Lập lộ vẻ ngơ ngác, vừa rồi trong lòng hắn vẫn đang nghĩ đến hình dáng của Chu Khung, và nên trả thù hắn như thế nào, vậy mà lại đánh nhầm vị trí!
Thiên Nguyên!
Hắn vậy mà cũng đánh vào Thiên Nguyên!
Rầm!
Theo quân cờ của Triệu Lập rơi xuống, toàn bộ đại thụ trong rừng rậm trong nháy mắt đều sống lại, vô số cành cây khổng lồ hình thành từng chiếc roi da khổng lồ, không chút lưu tình quất về phía Triệu Lập, Triệu Lập vốn đã bị thương căn cơ làm sao tránh né!
Bốp! Bốp! Bốp!
Roi da dính nước lạnh, quất đến hăng say!
Triệu Lập phảng phất biến thành con quay, bị quất đến xoay vòng điên cuồng, trong miệng vừa phun máu, vừa tức giận mắng,“Chu Khung, đều tại ngươi, đều tại ngươi!”