Chương 103: Đỗ Mậu

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 226 lượt đọc

Chương 103: Đỗ Mậu

Nhân vật tên Đỗ Mẫu này, quả nhiên vừa thốt ra liền khiến Lý Đại Đầu giật mình, hắn nói: "Nhị muội, muội nghĩ kỹ chưa vậy, tên Đỗ Mậu đó…mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó, chúng ta thật sự phải dính líu đến hắn sao.”

"Người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp, bất quá Đỗ Mẫu thì làm sao, chẳng qua là đòi tiền mà thôi, cứ việc đưa tiền cho hắn."

Lý Đại Đầu cuối cùng cũng thu hết can đảm, lấy một trăm lượng bạc từ Lý. Sau khi ra khỏi Tô gia, hắn dọc theo ngõ hẻm đi về phía đông, vừa thấy sông thì đi về hướng Bắc…Đi được chừng bảy tám dặm thì thấy trước mặt có gốc đại hòe thụ.

Sau gốc đại hòe thụ là một trang viên có tường cao màu xám, Lý Đại Đầu đi vào, ngừng một lát, mới lấy dũng khí gõ gõ cánh cửa.

“Làm gì!”

Một cái đầu to thò ra từ cửa, mặt trọc và đen, mắt to như chuông đồng.

“Ta…tới tìm Đỗ gia”

Đầu to nhìn xung quanh một chút, sau cùng mới đưa ánh mắt nhìn trên thân Lý Đại Đầu: "Vào đi."

Trong tay cầm theo bao vải xanh ôm ở trước ngực, Lý Đại Đầu đi vào trang viên. Trong viện bày biện một loạt giá binh khí, cối xoay, tạ đá và các vật dụng khác, bảy tám người đàn ông to lớn ngồi dưới nắng, người nào cũng tay trần, luyện tập trong sân.

"Lão Thẹo, hai ngày nữa, huynh đệ bên U Châu sẽ tới, ngươi đi ứng phó một chút.”

“Làm nghề gì?”

“Làm đường thủy, bọn hắn mới cướp được một chuyến hàng, định ở đây tránh bão, trong tay cũng có không ít đồ đạc…”

Nhìn thấy Lý Đại Đầu đi vào, đối thoại đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của mọi người gần như đều rơi vào trên người Lý Đại Đầu. Lý Đại Đầu trong nháy mắt cảm thấy mặt trời sáng chói cả một góc trời, nhưng lại có một tia lạnh lẽo u ám lao ra không rõ nguyên nhân.

Sân đình có cây lộc vừng che bóng mát, có một người mặc áo choàng trắng ngồi trong bóng râm. Hắn ta mặc áo choàng và uống trà xanh, hoàn toàn đối lập với mấy người đàn ông khỏa thân trong sân.

Nhất Động nhất Tĩnh, nhưng cái bất động thanh này, lại có thể ngăn chặn tiếng động ầm ĩ.

Chỉ khi có ánh mắt phóng tới trên thân Lý Đại Đầu, hắn mới cảm thấy giống như đang bị hổ dữ nhìn chằm chằm.

Người này tên là Đỗ Mậu, có tài văn chương, biệt hiệu là Trùng Đại lười, nghe nói là tay có sức mạnh, đã từng đánh chết hổ trong rừng núi.

Lý Đại Đầu gần như nhích từng bước đến trước mặt đối phương, đặt túi vải trong tay xuống bàn đá.

“Đỗ gia, mong ngài chiếu cố ta một chút..."

Đỗ Mậu hai tay cân ước chừng, phất tay ném cho đại hán có vết sẹo trên mặt: "Ba Tử, ngươi đi xử lý đi.”

“Được, Gia, ngài cứ đợi mà xem!”

……..

Chiều hôm đó, có hai người xuất hiện ở cửa Hồ Đế Lao.

"Chính là chỗ này."

"Công việc kinh doanh khá tốt."

“Đi, đi vào nhìn thử xem.”

Hai người đi vào cửa tiệm, thời gian đã quá cơm trưa, việc làm ăn vẫn rất tốt, hai người phải chờ một hồi lâu mới đến phiên mình.

“Ba ca, việc kinh doanh ở đây khá tốt, nghe đồn đồ ăn rất ngon.” Người đàn ông có hình xăm con rắn xanh trên mặt nói.

"Hắc, huynh đệ ta vào Nam ra Bắc, gan rồng tủy phượng, có thứ gì là chưa ném qua, nếu quả thật ngon thì còn phải xem ngon đến mức nào.”

“Vậy cũng không vội, huynh đệ chúng ta cứ thử trước, rồi gây chuyện sau.”

Tô Anh đang cho chim bồ câu ăn ở sân sau, cô để Tiểu Điệp đi qua trại Cáp Mô, đưa chim bồ câu cho Trình Đại Lôi nuôi vài ngày. Cuối cùng, ba con chim bồ câu có thể đi lại giữa hai nơi.

Cái này để tiện liên lạc khi có việc quan trọng, nhưng Trình Đại Lôi cứ một ngày gửi đến ba tin, nội dung cũng chỉ toàn xoay quanh mấy chuyện, “Ăn chưa, ngủ chưa, tắm rửa chưa?”, mấy chuyện này còn phải hỏi sao. Tô Anh hiện tại, cảm thấy mình còn chưa tìm hiểu qua thói quen của Trình Đại Lôi.

Trong đại sảnh, hai người mặt thẹo cùng Thanh Xà ăn đến mồ hôi đều ứa ra.

Những lát thịt lăn trong nồi súp đỏ rực, hạt tiêu lăn qua một bên đũa, đôi đũa từ trên trời giáng xuống, đuổi theo những viên thịt trong nồi.

“Ba ca, nhường cho ta lần này.”

“Này, phải có lớn có nhỏ chứ.”

"Tiểu Nhĩ, thêm nhiều thịt."

Ăn uống xong, cả hai nấc một hồi, nhìn nhau như nhớ ra điều gì đó.

"Chà, có chuột!"

Mặt thẹo đột nhiên hét lên, từ trong tay áo ném vào nồi một con chuột chết.

Cả cửa tiệm liền ồn ào, một số khách nhân trong sảnh cũng hét lên vì ngạc nhiên. Nhìn thấy con chuột chết còn nguyên hàm răng trong nồi, bọn họ nhìn qua đều lộ ra vẻ buồn nôn.

Hai huynh đệ Liêu Giáp Liêu Ấp lúc này cũng từ ngoài cửa đi vào.

Liêu Giáp nhìn vẻ mặt đỏ au của hai người, lại nhìn con chuột chết đang trôi nổi trong nồi, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

“Huynh đệ, trò này xưa rồi, ăn hết mới nhìn thấy chuột sao, thị lực của hai vị cũng quá kém rồi.”

“Đúng vậy, từ nhỏ thị lực của huynh đệ ta đã không tốt, muốn ăn hết phân nữa con chuột rồi.”

Liêu Giáp khẽ giật mình, con chuột trong nồi rõ ràng còn nguyên vẹn.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhìn thấy tên mặt thẹo từ trên thân rút ra đoản đao, đem con chuột trong nồi vớt ra, ánh mắt như đang thị uy nhìn chằm chằm Liêu Giáp, chầm chậm đem con chuột đặt ở trong miệng, nhai cả da lẫn xương.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều bị sốc, nước chua trong bụng trào lên, bọn họ gần như chạy trốn khỏi tửu lâu, trên nửa đường còn có thể nghe thấy âm thanh nôn mửa.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Liêu Giáp vẫn không thay đổi, nhìn chằm chằm vào tên mặt thẹo cho đến khi hắn ta cắn xuống muốn nữa, lại đem nữa còn lại của con chuột phun ra ngoài.

“Ồ, thì ra các người là lưu…manh à!”

“Nói thì dễ.” Tên mặt thẹo dùng dao ngắn ngoáy ngoáy hàm răng, sau đó chắp tay nhìn về phía Liêu Giáp: “Vị huynh đệ đây là…”

Liêu Giáp hai tay ôm quyền, khí dồn đan điền, trong miệng thốt ra hai chữ.

“Cùng nghề…”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right