Chương 107: Kéo Quan Tài Vào Thành
Trại Cáp Mô, Trình Đại Lôi và những người khác cũng đang thảo luận về vấn đề này.
Theo cuộc thảo luận, từ vấn đề này đến vấn đề khác liền nổi lên.
Tần Man là sức mạnh chiến đấu số 1 ở Cáp Mô trại, nếu không có khả năng hắn thì sơn trại cũng sẽ không được như ngày nay. Mà hiện tại Tần Man bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là các cao thủ đánh nhau.
Bên cạnh đó, lệnh truy nã của Trình Đại Lôi treo ở khắp thành, hắn không thể hiên ngang vào thành. Cho dù cố gắng vào thành, hắn cũng không có cách tiếp cận Đỗ Mậu.
Tất cả mọi người khi nghe Từ Thần Cơ kể lại chuyện, trong lòng đều vô cùng tức giận, rất muốn quyết sống mái với Đỗ Mậu. Nhưng nhìn vào những vấn đề đang nảy sinh lúc này, ai cũng không tránh khỏi tâm lý một chút ủ rũ.
“Tục ngữ có câu, trên đầu đao là chứ nhẫn, biết nhẫn sẽ thành anh hùng hào kiệt, theo ta thấy, tốt nhất là nên nhẫn nhịn.”
"Quý tử báo thù mười năm cũng không muộn, thật sự đây không phải là lúc bắt đầu nên động thủ với Đỗ Mậu.”
Đối mặt với kẻ thù hùng mạnh, mọi người đều sử dụng phương pháp chiến thắng tinh thần. Tuy nói là vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Trình Đại Lôi vẫn im lặng giữa cuộc thảo luận. Những âm thanh xung quanh vô thức im ắng, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi trố mắt: "Chịu đựng cái gì? Chúng ta là quân tử sao? Cái gì mà quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, chúng ta chính là một đám sơn tặc, đã không vừa mắt, chúng ta, mẹ nó, liền đánh chết.”
"Có thể là chúng ta hiện tại lễ, quả nhiên..." Hoàng Tam Nguyên nói đến một nửa, đột nhiên đình trệ: "Đại đương gia chẵng lẻ đã có biện pháp?"
“Chuẩn bị đi!” Trình Đại Lôi vỗ bàn, kết thúc cuộc thảo luận ngày hôm nay: “Lần này, ta sẽ tự mình vào thành!”
Trình Đại Lôi ngồi ở đại sảnh của sơn trại, Tần Man dẫn một người đi xem hắn.
“Đại đương gia, thật sự không cần ta vào thành với ngươi sao?” Tần Man hỏi.
“Ngươi cùng Đỗ Mậu đã chiến đấu trực diện, lần này không tiện xuất hiện lại.” Trình Đại Lôi trả lời câu hỏi của Tần Man trong khi chọn người vào thành lần này.
Kế hoạch lần này của hắn, chỉ cần hắn không mang theo người mà Đỗ Mậu đã gặp trước đó. Cuối cùng, hắn chọn ra được mấy người Hoàng Tam Nguyên, Từ Linh, Lâm Thiếu Vũ, cùng bảy nam nhân lực lưỡng của Liễu Gia.
Với những người này, tuyệt đối không thể đánh chết Đỗ Mậu, tất cả mọi người đều không biết Trình Đại Lôi đang có ý đồ gì, đành phải hành động theo sự sắp xếp của hắn.
Hiện tại vẫn còn một vấn đề, đó là vấn đề Trình Đại Lôi làm sao để vào thành.
Hắn yêu cầu Liễu Chỉ đem đuôi ngựa dính trên khuôn mặt của mình, giả vờ ra vẻ một bộ dáng râu quai nón, khi nhìn thử vào chậu nước, trông dáng vẻ cũng rất khác, thế nhưng, nếu là người quen biết, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, Trình Đại Lôi trước đó cũng cố ý lượn một vòng dạo chơi bên Phi Hổ trại, kết quả liền bị người ta nhận ra.
“Trình đương gia, ria mép mới đó mà mọc nhanh vậy sao!”
Trình Đại Lôi bỏ trốn trong tuyệt vọng, phương pháp này rõ ràng là không hiệu quả, quá mạo hiểm nếu sử dụng bộ dáng này đi vào thành.
Đang suy nghĩ miên man, Trình Đại Lôi chợt nảy ra một sáng kiến, hắn cho người trong sơn trại chế tạo ra một cỗ quan tài, quét sơn đen bên ngoài rồi vào bên trong nằm thử
Đám người Từ Thần Cơ hét lên: “Đại đương gia, cái này tuyệt đối không được, sẽ mang lại điềm xui rủi cho sơn trại a!”
"Có cái gì không được." Trình Đại Lôi từ trong quan tài nhảy ra: "Ta phải ra luật bài trừ phong kiến mê tín mới được.”
Vào một buổi chiều đầy nắng, một nhóm người đứng trước cổng thành Lạc Diệp.
"Đứng lại, làm gì!" Một tên lính canh, nắm lấy trường thương, quát lớn.
1 ông lão đi tới, trên người hắn để tang, trong tay giơ phiên trắng.
"Quan gia, lão gia nhà ta chết ở bên ngoài, chúng ta kéo hắn trở về hạ táng, nhập thổ vi an."
Trên xe ngựa lôi kéo 1 cỗ quan tài, binh lính vừa trông thấy liền nhíu mày: "Thật sự là xúi quẩy, đi mau!"
"Đa tạ Quan gia, đa tạ Quan gia." Ông lão vội vàng gật đầu, xua ngựa muốn vào thành.
"Chậm đã!"
Một tên thị vệ râu mép đột nhiên hét lên một tiếng, hắn nhìn lên nhìn xuống đoàn người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên quan tài.
"Bây giờ sơn tặc đang hỗn loạn, ai biết được các ngươi có phải là sơn tặc giả dạng vào thành hay không.”
Ông lão vội nói: "Quan gia khai ân, chúng ta tất cả đều là người có việc nhà.”
"Đừng nói nhảm, đem quan tài mở ra, ta muốn xem xét một chút."
Mọi người đều là giật mình, vô ý thức bảo hộ ở trước quan tài. Ông lão xua tay trấn an đám người, nói: "Quan gia khai ân, lão gia chết ở bên ngoài, không thể mở quan tài làm kinh động đến người chết."
Cùng với đó, là túi tiền đồng dúi vào tay quan binh, tên ria mép kia cầm lấy đoán chừng, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Người quá cố chết rồi, chúng ta cũng không muốn kinh động a. Chỉ là gần đây sơn tặc quá hung hãn, phải cẩn thận. Được rồi, ngươi có thể vào đi."
"Đa tạ Quan gia, đa tạ Quan gia."
Ông lão bận bịu thở dài, bởi vì một nhóm người như các ngươi, nên sơn tặc mới có thể trà trộn vào thành Lạc Diệp. Bọn họ vừa đi, binh lính ở cổng thành liền vây quanh lại, vội vàng chia tiền.
Băng qua đại lộ thành môn, rẽ vào ngõ, cũng không biết đi bao lâu, liền đến hậu viện sau của Hồ Đế Lao.
“Này, các ngươi làm gì, mau đuổi ra ngoài!”
Tiểu Điệp nhìn thấy đám người này kéo quan tài vào sân, còn tưởng rằng Đỗ Mậu lại tìm người gây chuyện, Tô Anh cũng ra khỏi phòng khi nghe thấy tiếng động.
Kacha~, kacha~...
Quan tài phát ra tiếng động kỳ quái, Tiểu Điệp và Tô Anh đều kinh ngạc nhìn cảnh này, đột nhiên liền thấy một bàn tay thò ra khỏi quan tài.
"Móa nó, đúng là ngạt chết ta."
Theo sau là một bóng người nhảy ra khỏi quan tài và đứng trước mặt Tô Anh. Đầu bếp và tiểu nhị ở Hồ Đế Lao đều cúi xuống đồng thanh nói: "Đại đương gia.”
“Được rồi, được rồi.”
Trình Đại Lôi vẫy tay, trịnh trọng gật đầu với Tô Anh.
"Tô cô nương, đã lâu không gặp."