Chương 116: Kết Nghĩa Đào Viê

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,164 lượt đọc

Chương 116: Kết Nghĩa Đào Viê

Kết nghĩa Đào Viên: Thiếu niên anh hùng gặp nhau ở vườn đào, vì lý tưởng chung mà bất chấp gian nguy, hoa đào đến cuối cùng vẫn rụng, những cái tên hào kiệt mãi mãi được lưu truyền.

Trình Đại Lôi nhìn vào dòng nhắc nhở của hệ thống và chìm trong im lặng hồi lâu. Thuộc tính ẩn vốn dĩ rất lợi hại, cho đến hôm nay, Trình Đại Lôi cũng chỉ gặp một vài người. Mà kiểu ba người kết hợp với nhau, mới có thể phát động thuộc tính ẩn, đây là chuyện chưa từng thấy.

Nhìn ba người trước mặt, Trình Đại Lôi không khỏi liên tưởng đến ba cái tên lưu truyền qua các thời đại: Đại ca họ Lưu, tự là Huyền Đức, nhà ở đại thụ Lâu Tang, Nhị ca họ Quan, tự Vân Trường, nhà ở huyện Sơn Tây Giải Lương, Tam đệ họ Trương, tự Dực Đức, nhà ở Trác Châu...

Tên như vậy, thuộc tính ẩn như vậy, ba người trước mặt này có liên quan gì đến ba người trong truyền thuyết kia không?

“Các người…là từ nơi nào đến?” Trình Đại Lôi ngập ngừng hỏi.

“Quận Phạm Dương.” Lưu Bi đáp

Vậy thì đúng rồi, Trình Đại Lôi hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Có một người họ Trương, tự là Dực Đức, các ngươi có quen không?”

Cả ba nhìn nhau, bối rối.

Trình Đại Lôi có chút hoang mang và thất vọng, sau đó hỏi: "Tại sao các ngươi lại muốn đến trại Cáp Mô, vào rừng làm cướp?”

"Ác bá trong thôn làm ác, bị huynh đệ bọn ra giết chết, quan phủ bây giờ đang truy nã bọn ta, lại nghe được danh tiếng của Trình đương gia, liền tới đây tìm nơi nương tựa.” Quan Ngư đáp.

Trình Đại Lôi liếc nhìn Quan Ngư, trong lòng thầm nghĩ, ta biết ngươi chính là kẻ giết người. Trong truyèn thuyết, Quan Vân Trường chính là kẻ giết địa chủ ác bá, về sau mới đổi nghề bán đậu xanh.

“Trong ba người các ngươi, ai là kẻ đã ra tay?” Trình Đại Lôi cố ý hỏi.

Không ngờ, ánh mắt của cả Trương Phì và Quan Ngư đều đổ dồn về phía Lưu Bi. Lưu Bi mới mười bảy tuổi nhưng biểu lộ như thể có thâm cừu đại hận, khí chất giống như bảy mươi mốt tuổi.

"Ai, không có gì đáng nói.”

Thật sự là tên tiểu tử có bộ dáng ỉu xìu này sao, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Đại đương gia, ta chợt nhớ ra, Trương Dực Đức mà ngươi nói, hình như là Tổ Tổ Tổ...Gia gia của ta..." Trương Phì nói.

Trình Đại Lôi nghe xong lời này, tinh thần liền bừng bừng, liền đặt nhiều câu hỏi liên tiếp, cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra với ba người họ.

Lịch sử thế giới này không có tam quốc, tự nhiên cũng không có Lưu Quan Chương, sau khi nhà Hán kết thúc, tam quốc không đứng chung, mà mười chín vương quốc giao chiến, chiến đấu, cho đến khi Đại Võ thống nhất và dựng nước một trăm hai mươi năm cho đến ngày nay.

Mà mấy cái tên Lưu Quan Chương không xuất hiện trong lịch sử, nhưng không có nghĩa là họ không tồn tại. Ba người này, trước mắt chính là con cháu của Lưu Quan Trương.

Theo Lưu Bi nói, tổ tiên của hắn là một người rất lý tưởng, cùng hai người tổ tiên Quan Trương kết nghĩa Đào Viên và rèn ra ba món binh khí: Uyên ương kiếm, Thanh Long Yển Nguyệt Đao, Trượng Bát Xà Mâu. Lập chí muốn quét dọn bọn phản loạn trong thiên hạ, giúp đỡ nhà Hán.

Nhưng mọi chuyện không được thuận lợi cho lắm, khi tấn công Hoàng Cân Tặc liền ăn phải quả đắng, không thể lập công. Sau này mười chín nước hỗn chiến, nhờ cậy ai thì người đó liều tiêu tùng. Cuối cùng, Lưu Đại Nhĩ lưu lạc hơn nữa người trong cảnh loạn thế, nhưng tay trắng vẫn hoàn tay trắng. Năm 60 tuổi, va người trở về quận Phạm Dương định cư.

Lưu Đại Nhĩ bán giày cỏ, Quan mặt đỏ thì bán đậu xanh, Trương Phi là Đồ tể, trong nhà ba người, Trương Phi là người tương đối giàu có.Năm đó thiếu niên đắc ý, mơ ước cầm kiếm tung hoàng giang hồ, đến khi trở về, đầu tóc đã bạc phơ, tang thương đầy mắt. Mỗi ngày Trương Phi mở cửa bán thịt lợn, Quan Vũ đẩy xe đến trước mặt bán đậu xanh, một lúc sau Lưu Bị vừa gánh vừa bán dép rơm chạy đến.

Trời tối, cả ba tụ tập uống rượu, ngày này qua ngày khác. Quan Trương thì còn nhìn thoáng được, nhưng Lưu Bị thì lại không thể. Mỗi lần say, liền ồn ào lớn tiếng cãi mấy chuyện như “Ngô là hoàng thúc của Đại Hán” “Nếu như thiên đạo trựo cô, trên đời có mấy người xứng xưng Vương”.

Trẻ con trong thồn thường lấy chuyện này trêu cười ông, sau đó thì thường ngồi nghe ông lão tóc bạc phơ đang gào thét cái gì.

Sống đến 72 tuổi, yên bình kết thúc.

Quan và Trương cũng lần lượt qua đời, hậu duệ của cả ba thì vẫn luôn định cư ở quận Phạm Dương, con cháu đời đời đều kết nghĩa Đào Viên, mà hậu duệ Lưu gia vĩnh viễn là đại ca, không bất luận tuổi tác.

Đã nhiều năm trôi qua, liên quan tới tên tiền nhân, ba người Lưu Quan Trương trước mắt cũng không còn nhớ ra. Hôm nay có người nhắc lại, mới một lời đem quá khứ của Tổ tiên kể ra.

Ở thế hệ của họ, Trương Phì học cách ủ rượu, Quan Ngư thừa hưởng di sản của tổ tiên, xưa nay đều thích đọc binh thư, mà Lưu Bi lại học y thuật từ một người học Hoa nào đó.

Sau khi nghe hết câu chuyện, Trình Đại Lôi trong lòng thổn thức không thôi. Con người quá bất lực trong dòng nước lũ. Nếu để cho ông ta một cái vũ đài, thì kẻ nữa khùng nữa điên, đầu tóc bạc phơ bị đám trẻ con cười nhạo đó, sẽ trở thành Chiêu Liệt Đế của Đại Hán uy danh thiên cổ.

Ai có thể tin được, lão nhân gia trên đường dài từng nói “Ta xem anh hùng trong thiên hạ chỉ là một đám ô hợp”, mà trong lòng hắn, mười vạn hào hùng đều là thật.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right