Chương 126: Muốn Tạo Phả
Mạnh Tử Vân luôn coi thường sơn tặc, nhưng hôm nay đây là lần đầu tiên hắn phát hiện, làm tặc không phải là một việc dễ dàng.
Dù sao cũng là làm một chuyện xấu, chung quanh yên tĩnh, một tia sáng đều không thấy. Mỗi bước chân trên mặt đất như đang đè nén nhịp tim của hắn, ngoại trừ tiếng tim đập, xung quanh không còn một âm thanh nào.
Hắn ta đi đến nhà kho trong bóng tối, nhìn trái phải không thấy một bóng người nào, hắn lấy đá lửa từ trong ngực áo ra. Khi ngọn lửa đang được đốt lên, ánh sáng do đá lửa cọ xát làm sáng lên một khuôn mặt tái nhợt.
Đốt đi, đốt đi… đốt sạch sẽ, nghĩ đến trại Cáp Mô vì không có thức ăn, tuyệt vọng trong cái lạnh cóng và chết đói, Mạnh Tử Vân lại cảm thấy trong lòng khoan khoái lạ thường.
Bây giờ, hắn đang ở rất gần với thành công.
Kacha~...
Kacha~...
Két răng rắc răng rắc
Hết lần này đến lần khác, đêm nay tay run đến mức không thể nhóm được lửa.
Đột nhiên, một bó đuốc đột ngột sáng lên, trông thật chói mắt trong bóng tối dày đặc.
Ngay sau đó, lại có một ngọn đuốc khác…Trong khoảnh khắc, Mạnh Tử Vân bị ánh sáng nóng bao quanh, Tần Man, Lâm Thiếu Vũ, Tôn Cửu, Liễu Chỉ, Lưu Bi, Quan Ngư và những người khác xuất hiện xung quanh, cầm đang ngọn đuốc.
Đối mặt với ánh lửa, một người từ trong bóng tối bước ra ánh sáng, hắn ôm lấy áo choàng, gió thổi tung mái tóc đen của hắn.
"Mạnh thiếu hiệp, thiếu lửa sao, có cần hay không ta cho ngươi mượn cái hộp quẹt."
Từng chùm lửa chiếu sáng sơn trại, dệt thành một đạo kín không kẽ hở. Tấm lưới này giống như là đã mở rộng thật lâu, chỉ chờ đợi mình tự chui đầu vào lưới.
Lúc này Mạnh Tử Vân nhớ ra một câu chuyện mà cha nuôi đã kể cho hắn nghe.
Vào thời Xuân Thu, Trịnh Trang Công có một người đệ đệ tên là Công Thúc Đoạn, mà mẹ hắn là Kỳ Mẫu Khương thị vô cùng cưng chiều Công Thúc Đoạn và chán ghét Trang Công. Hành vi của Công Thúc Đoạn càng ngày càng quá đáng, nhưng Trang Công cũng không trừng phạt. Cho đến khi Công Thúc Đoạn có ý đồ nổi dậy mưu phản, Trang Công mới đại Nghĩa diệt Thân, động thủ diệt trừ.
Mọi người đều ca ngợi Trang Công là người có lòng hiếu thảo trong sáng, nhưng cũng có người nói rằng nếu Trang Công kiềm chế đệ đệ của mình từ sớm thì sau này sẽ không có chuyện nổi loạn mưu phản của Công Thúc Đoạn.
Dung túng ngươi, chính là vì để một ngày kia danh chính ngôn thuận giết chết ngươi.
Mạnh Tử Vân ngẩng đầu, từ trong kẽ răng bật ra ba chữ: "Trình Đại Lôi!”
Với dã tâm tàn nhẫn, Mạnh Tử Vân cầm cương đao trên tay vồ tới Trình Đại Lôi, hôm nay dù liều mạng đến mấy cũng phải lấy được mạng của tên lòng lang dạ thú như ngươi.
Trình Đại Lôi thể hiện sự thương hại trong mắt và nhẹ nhàng lắc đầu.
"Làm nhiều chuyện bất nghĩa...ắt sẽ bị hủy diệt.”
Vào lúc cương đao được vung lên, Trình Đại Lôi né được lưỡi đao và rút thanh kiếm trên thắt lưng của mình ra, băng một tiếng vang lớn, đẩy Mạnh Tử Vân lùi về phía sau.
Thanh kiếm này đã được Lý Hành Tai để lại khi rời đi, mà đây là lần đầu tiên Trình Đại Lôi thực sự sử dụng.
Một thanh kiếm đã buộc Mạnh Tử Vân lùi lại, hai người họ đã xuất ra bảy tám chiêu trong nháy mắt. Mạnh Tử Vân không khỏi kinh hãi trong lòng, lần trước hắn có thể đá bay Trình Đại Lôi bằng một cú, không biết bằng cách nào, trong khoảng thời gian ngắn, Trình Đại Lôi đã trở nên như thế này.
Sau khi sơn trại được nâng cấp, Trình Đại Lôi cũng tăng một cấp, cải thiện đáng kể tốc độ, sức mạnh và phản ứng.
Lúc này, hắn không hề yếu hơn Mạnh Tử Vân.
"Không cần Đại đương gia động thủ, bởi vì ta sẽ làm thịt cái tên ác tặc này."
Tần Man một thương liền đem hai người tách ra, vồ lấy Mạnh Tử Mây khỏi tay Trình Đại Lôi. Dù sao thì Trình Đại Lôi cũng không giỏi sử dụng kiếm, đánh với Mạnh Tử Vân sẽ hơi tốn sức một chút, ngoài ra, hôm nay hắn cũng không cần thiết phải ra tay.
Chỉ sau ba hiệp giao tranh, Mạnh Tử Vân đã bị đánh bại và ngã xuống đất, nhưng vẫn nắm chặt cương đao trong tay.
Khi ngọn lửa tỏa ra ánh sáng, Mạnh Tử Vân liền nhìn thấy những rõ đôi mắt giận dữ, ngay cả Liễu Gia giờ phút này đối với hắn cũng hận thấu xương, hôm nay Mạnh Tử Vân đã phạm phải điều tối kỵ. Dân chúng coi lương thực là của trời cho, bao nhiêu người chạy vạy kiếm miếng ăn, nhưng Mạnh Tử Vân hôm nay lại đốt kho thóc, tức là muốn đẩy mọi người vào con đường chết.
Hận đi, cứ vui vẻ mà hận đi, nếu như ta hôm nay không chết, ngày sau sẽ đem bọn ngươi từng người một giết chết.
Nhưng hôm nay, không có đường lên trời, không có đường xuống đất, muốn thoát thân, nói thì nghe dễ.
Nhìn chằm chằm xung quanh, hắn thấy rằng mình không còn xa lối vào của ngục tối. Mạnh Tử Vân liền đứng dậy đột ngột và lao vào ngục tối bất kể tình huống như thế nào. Một người liều mạng chiến đấu với mười người, hắn thực sự xông vào ngục tối bất chấp tính mạng.
Cửa ngục đóng chặt, có vẻ như đã được khóa trái cửa bên trong.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai cũng muốn bỏ chạy ra ngoài nếu muốn trốn thoát, làm sao có người tự tìm đường vào ngục tối được.
Trình Đại Lôi là người đầu tiên phản ứng và hét lên: "Nhanh lên, đừng để hắn thả con quái vật kia ra.”
Mạnh Tử Vân chạy vào trong ngục thở hổn hển, Đỗ Mậu đang ngủ say thì cau mày lạnh lùng nhìn Mạnh Tử Vân cầm một thanh đao đến.
"Sao, ngươi tới đây muốn giết ta?"
"Ta thả ngươi ra ngoài, nhưng ngươi phải cứu mạng ta."
Ba nhát dao liên tiếp chém vào xích sắt khóa cửa, cửa sắt rơi một tiếng, cửa phòng giam mở ra.
Đỗ Mậu sững sờ, sau đó cười to: "Họ Trình, lão tử tới đây!"
Trình Đại Lôi đang kêu mọi người đập cửa, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, cửa ngục bị đá văng ra từ bên trong.
Mọi người chỉ thấy một con quái vật đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới đứng ở cửa, đứng thẳng giữa trời đất, cất tiếng cười to.
"Họ Trình, ngươi ở đâu, lão tử muốn tới giết ngươi."