Chương 1315: Ma Lực Vô Biê

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,081 lượt đọc

Chương 1315: Ma Lực Vô Biê

Sau khi hết hoảng loạn, Lý Hành Tai dần dần bình tĩnh lại. Tuy rằng tình huống đã thực sự không ổn, nhưng mình vẫn là phải làm cái gì đó.

"Tiếp tục tổ chức lễ tang cho Trình Đại Lôi, mặc kệ hắn chết thật hay giả chết, trong lòng của mọi người trong thiên hạ, hắn đã chết rồi.”

Thích Kế Quang gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Nếu sự tình đã đến nước này, chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao. Thân là vua của một nước, không thể ăn rồi lại nhổ ra. Ngày sau nếu Trình Đại Lôi lại xuất hiện thì cũng phải cắn răng nói hắn là giả.

"Bên phía Kinh Châu, nhắc nhở Từ Vấn Thiên cẩn thận một chút, chuẩn bị sẵn sàng khai chiến với binh lính Lương Châu.” Lý Hành Tai tiếp tục bố trí: "Dặn dò Mã Siêu và Hoa Mộc Lan phòng thủ Lương Châu, đề cao cảnh giác, bất cứ chuyện gió thổi cỏ lay gì cũng phải đề phòng.”

Thích Kế Quang tiếp tục gật đầu, Lý Hành Tai an bài như thế đã là tính toán tốt nhất. Hiện tại đi cản Trình Đại Lôi lại đã là việc không thể nào. Một khi Trình Đại Lôi trở lại Lương Châu, khẳng định sẽ đến trả thù.

Mọi người không ai muốn đối đầu trực diện với binh lính Lương Châu, nhưng việc đến nước này đã không có cách nào khác. Là một tay Thích Kế Quang làm cho sự tình đi đến bước này, đương nhiên Lý Hành Tai cũng không thoát khỏi liên quan.

Đúng là đã đến nước đường cùng, cần phải tính toán cẩn thận.

Sắp xếp sự tình hiện tại cho hợp lý, Lý Hành Tai hít sâu một hơi, nói tiếp: “Bao nhiêu người biết chuyện này?”

Thích Kế Quang mở miệng nói: “Ba nghìn Ngư Long Vệ đều tham gia hành động lần này, trong đó có cả Lữ Phụng Tiên.”

Lý Hành Tai liếc mắt nhìn Thích Kế Quang một cái, ý tứ sâu xa. Thích Kế Quang trầm mặc một lát, nói: “Thuộc hạ đã rõ nên làm như thế nào.”

Lý Hành Tai ngồi ngay ngắn, xua tay nói: “Đi làm việc đi.”

“Bệ hạ, Lữ Phụng Tiên cũng?”

“Nuôi chó trong nhà, nếu không thể hữu dụng với ta, trẫm không hy vọng hắn sẽ trở thành Trình Đại Lôi tiếp theo.”

Thích Kế Quang gật đầu, cáo từ rời đi.

Trở về từ thảo nguyên, Ngư Long Vệ không vào thành Trường An, thời điểm này đang đóng quân ở trong một hang động phía đông.

Sau khi tách khỏi Lý Hành Tai, Thích Kế Quang đích thân đến chỗ này, đem theo rượu thịt, muốn cùng mọi người ănmừng chiến công.

Mọi người chè chén thoải mái, vì trong lòng ai cũng biết rõ lần này giết được Trình Đại Lôi chắc chắn đã lập công lớn vô cùng. Từ giang hồ vào triều đình, không có giành đặc quyền cho vợ con, thì cũng vì lo đời sau không cần treo đầu trên lưỡi đao để kiếm ăn.

Lữ Phụng Tiên là người duy nhất buồn bực không dứt, hắn không để ý đến quân công, cũng không có hứng thú với chuyện vợ con được hưởng đặc quyền. Sở dĩ chịu tham gia hành động lần này, một là vì giết Trình Đại Lôi báo thù, hai là vì cướp lại Điêu Thuyền.

Tuy hiện tại Trình Đại Lôi đã chết, nhưng cũng không phải chết trong tay của chính mình, mà mình cũng không cướp lại được Điêu Thuyền.

Hắn đề nghị chuyện này với Thích Kế Quang không chỉ một lần, nhưng đều bị Thích Kế Quang nhẹ nhàng từ chối. Nói đi nói lại một câu: Đại trượng phu sợ gì không có vợ.

Chờ mọi người uống đến say mèm, khi Thích Kế Quang muốn cáo từ rời đi, Lữ Phụng Tiên lại chặn đứng đối phương.

“Thích tướng quân, ta xin ngươi cho ta một con ngựa, để ta phi tới Lương Châu.”

Thích Kế Quang nhìn hắn một cái, ý tứ sâu xa, đột nhiên cười nói: “Có thể.”

Lữ Phụng Tiên ngẩn người, vô cùng vui mừng, nói: “Đa tạ tướng quân thành toàn.”

“Lữ tướng quân trọng tình trọng nghĩa, Thích mỗ bội phục. Nhưng mà hôm nay trời đã tối, ngày mai ngươi đến tìm ta, ta sẽ chọn cho ngươi một con ngựa trong Ngư Long Vệ.”

Khi nói lời này, Thích Kế Quang im lặng nghĩ: Nếu ngươi có thể sống được đến ngày mai hãy nói.

Sau khi Thích Kế Quang rời đi, Lữ Phụng Tiên vẫn còn đắm chìm trong vui sướng. Hắn bản lĩnh đầy mình, có thể nói là thiên hạ vô song, chẳng qua số phận không tốt, luôn không có cơ hội thể hiện.

Chờ sau khi mình cướp lại Điêu Thuyền thì có thể tập trung vào công lao sự nghiệp. Đấy là nếu Lý Hành Tai còn cho mình mặt mũi, còn nếu như hắn không biết đường cất nhắc thì mình đoạt giang sơn của hắn cũng có sao đâu.

Đột nhiên ngực đau liên hồi, Lữ Phụng Tiên đỡ ngực, cảm giác trong bụng quặn đau từng đợt.

Xảy ra chuyện gì sao, chỗ nào có vấn đề.

Ngoài hang động, Thích Kế Quang khẽ thở dài, nói: “Động thủ đi.”

Một đội quân tinh nhuệ nhào vào trong hang động, gặp người giết người. Ngư Long Vệ không biết tình huống này là thế nào, bọn họ muốn phản kháng nhưng lại cảm thấy tay chân rã rời, bụng đau như sông cuộn biển gầm.

Được cá quên nơm, được chim bẻ ná.

Lý Hành Tai đổ toàn bộ lửa giận không giết được Trình Đại Lôi lên bọn người Ngư Long Vệ.

Quân tinh nhuệ ra tay không để ai sống sót.

Thích Kế Quang ở bên ngoài hang động, mặc dù không thấy tận mắt, nhưng hắn biết trong hang động đang xảy ra chuyện gì.

Tâm trạng Thích Kế Quang cũng không thoải mái, thậm chí còn có chút nặng nề. Cho dù là ai thì cũng không hy vọng vị vua mình phò tá là một người vô tình vô nghĩa. Được chim quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ là tình huống không có bất kỳ người nào thích.

Trước kia Lý Hành Tai không phải là người như thế.

Lúc Lý Hành Tai vừa đến thành Lạc Phượng, Thích Kế Quang đã quyết tâm phò tá hắn. Khi đó Lý Hành Tai cũng không kiêu căng ngạo mạn gì, mặc dù có khát vọng tranh giành thiên hạ, nhưng dựa vào tâm huyết, không tự cao tự đại.

Nghĩ lại toàn bộ chuyện Trình Đại Lôi lần này, Lý Hành Tai lo lắng trước sau, do dự trong lòng, nhưng Thích Kế Quang cũng có vài phần cảm động.

Hắn phò tá vua, có thể làm cô thần nghịch tử, giật giây Lý Hành Tai làm chuyện bất nghĩa. Nhưng Thích Kế Quang lại không hy vọng bản thân Lý Hành Tai là người bất nghĩa.

Lẽ nào cái ghế kia thật sự có ma lực vô biên, người ngồi trên sẽ không còn là chính mình.

Có gió lạnh thấu xương thổi tới, Thích Kế Quang nắm áo choàng thật chặt. Ngày nay thiên hạ bắt đầu ổn định, nếu Trình Đại Lôi giả chết, Thích Kế Quang cảm giác thế cục này dần không còn an phận.

Nói không chừng lại dấy lên một hồi đại chiến, thời tiết đúng là hơi lạnh.

Giờ này phút này, bên trong hang động đang diễn ra một màn chém giết. Lực lượng chấp hành nhiệm vụ lần này là quân Đông Hải do Lý Hành Tai đưa ra ngoài, cũng là do một tay Thích Kế Quang chỉ đạo. Bọn họ theo Lý Hành Tai lâu nhất, cũng trung thành nhất.

Xong việc này, bọn họ sẽ rời U Châu, khi còn sống sợ là khó có thể về lại Trung Nguyên.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right