Chương 134: Cướp Dâu

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 123 lượt đọc

Chương 134: Cướp Dâu

Ba người Trình Đại Lôi trà trộn đi vào, chọn bàn ngồi xuống. Trước đó, Tần Man, Lâm Thiếu Vũ, Trương Phì đã trà trộn vào Cổ phủ, mọi người mặt đối mặt nhưng không có bắt chuyện.

"Lão Từ, ông bình tĩnh chút đi, nhà chúng ta cũng không phải thiếu ăn, ông ăn như hổ đói như vậy, thật sự rất mất mặt ta.”

“Phí lời, tay ngài cũng đâu có chậm, bao nhiêu ngày ăn cơm nguội, ta không thể ăn một bữa nóng hổi à.”

"Ai…mất mặt lắm, mất mặt lắm, bỏ xuống! Đùi cừu đó là của ta.” Lưu Bi.

Ba người ăn đến chật vật không chịu nổi, khách nhân ngồi cùng bàn cùng cũng kéo dài khoảng cách bọn hắn, không muốn để cho mọi người nghĩ mình có quen biết với bọn họ.

"Ba vị, xưng hô như thế nào, nhìn qua có chút lạ mặt a?”

Trình Đại Lôi đang nhai chân gà, vừa ngẩng đầu đã muốn phun thịt băm vào mặt đối phương.

"Ngươi quản được à!"

"y..."

Đối phương thân phận tự trọng, không muốn liên quan đến loại người thô lỗ như Trình Đại Lôi.

Lúc này, tân lang và tân nương từ ngoài bước vào, nhất bái thiên địa có thể đưa vào động phòng.

Trình Đại Lôi ló đầu ra nhìn: "Không biết cô dâu này có đẹp hay không?"

Đang trong ngày vui, khách sáo vui vẻ, đột nhiên có giọng nói ngoài viện vang lên: "Không cho phép thành thân!”

A, cướp cô dâu, có kẻ hành động còn nhanh hơn ta.

Theo sát là một nam nhân trẻ tuổi từ bên ngoài xông vào, trong miệng hô to gọi nhỏ.

Sau đó, tiếng bàn luận xôn xao liền vang lên, Trình Đại Lôi nghiêng tai nghe, rất nhanh đã hiểu chuyện xảy ra như thế nào.

Người thanh niên xông vào tên là La Tử Khai, hắn vốn đã có hôn ước với cô dâu hôm nay, cũng là huynh đệ của tân lang. Sau đó, La gia sa sút, cô dâu liền hủy hôn, người huynh đệ này liền cướp nữ nhân của hắn.

“Chậc chậc, ngại bần yêu giàu, trọng sắc khinh hữu, ta nhìn không được, cũng muốn xen vào chuyện bao đồng.” Từ Thần Cơ ung dung thở dài.

"Ăn móng heo của ngươi đi, cũng không phải là mấy bác gái của ủy ban khu phố."

"Ta có hôn ước ở đây, Từ Lan không thể cùng ngươi thành thân!"

La Tử Khai giơ cao bức hôn thư trong tay.

Hôn nhân trong thời đại ngày nay đề cao việc tam tòng, lục tuần và những nghi thức rườm rà như ăn hỏi, lễ vật…là điều không thể thiếu. Nếu bức hôn thư trong tay của La Tử Khai là thật thì hôn lễ hôm nay thật sự sẽ không thể hoàn thành.

“Gia đinh, đuổi hắn ta ra ngoài.” Tân lang gào to.

"Cổ Võ, ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ, ngươi giả ý thân cận ta, lại câu dẫn Lan nhi, uổng công ta từng coi một người lòng lang dạ sói như ngươi là bằng hữu.” La Tử Khai lớn tiếng chửi mắng.

Tân lang Cổ Võ trên mặt có chút không nhịn được, hắn quát: "Còn làm gì nữa, đánh hắn cho ta!"

Mấy tên gia đinh cao lớn lao ra, sự tình hôm nay vô luận như thế nào, đối với Cổ gia tất cả đều là mất mặt. La Tử Khai đột nhiên từ trên thân rút ra một con dao bếp, quát to: "Các ngươi ai dám tới, một đao hai mạng, hôm nay ta cũng không thiết sống."

Trình Đại Lôi cong môi: "Vì một nữ nhân mà điên như vậy, thật là mất mặt.”

Nhìn La Tử Khai liều mạng như vậy, đám gia đinh thật sự không dám tiến lại gần.

Cổ Võ làm quan trong quân đội, cũng là một tay dùng thương tốt, hắn đoạt lấy đại côn của gia đinh, một hiệp liền đem La Tử Khai nện ngã xuống đất.

“Muốn chơi với ta, ngươi thật xứng.” Cổ Võ hôm nay đã rất mất mặt, dứt khoát làm tới: “Chỉ trách ngươi không có năng lực giữ lại nữ nhân, chạy đến đây la lối cái gì, người đâu, đánh cho ta!”

“Chậc chậc chậc, cướp nữ nhân của người ta mà còn mạnh miệng như vậy.” Trình Đại Lôi tiếp tục thở dài.

Một đám Gia Định xông tới, đấm đá Lục Tử Khai, bất quá cũng chỉ là người đọc sách tay trói gà không chặt, bị đánh một hồi liền nửa sống nửa chết.

Hắn ôm đầu ngồi trên mặt đất, đầu bị đụng vào chân bàn gần đó.

“Đánh chết cho ta, chết rồi thì vứt xác ra bãi tha ma ngoài thành.” Cổ Võ hôm này liền lộ ra bản tính thật, lửa cháy trong lồng ngực, lấy địa vị của Cổ gia trong thành, đánh chết người cũng không có gì lạ.

Nếu như phải thế lực La gia trước kia đương nhiên không giống nhau, nhưng hôm nay La gia lụi bại, cái gọi là phượng hoàng nhổ lông cũng không bằng gà chọi.

La Tử Khai ngã xuống đất, mí mắt dính máu, tính mạng chẳng còn lại bao nhiêu, hắn thất thần ngã xuống đất, lòng như tro nguội, cho dù hôm nay chết, hắn cũng là chết rồi.

"Uy, uy..."

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có một bàn tay vỗ bờ vai của hắn, hắn giãy dụa mở to mắt, nhìn thấy 1 gương mặt to xử ở trước mặt mình.

"Uy, thiếu niên, ngươi tin tưởng chính nghĩa không?"

Lục Tử Khai đầu óc có chút không rõ, vừa nghe những lời này liền sững sờ.

Trình Đại Lôi bật cười, đứng dậy, dùng một chân đá vào bàn và rút kiếm ra khỏi người.

"Trại Cáp Mô ở đây làm việc, hôm nay chỉ tìm Cổ gia gây phiền phức, ai không liên quan có thể lui ra!”

Từ Thần Cơ và Lưu Bi lúc này cũng đứng dậy rút ra đoản đao, không nói hai người tuy là thư sinh, nhưng dù sao cũng là thổ phỉ, nhất định so với người thường hung dữ hơn.

m thanh rơi xuống đất, giống như sấm sét ở Bình Hồ, một đám người la hét, một số chạy ra ngoài, một số trốn dưới gầm bàn.

Cổ Võ lao về phía Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi dùng một thanh kiếm để đấu với đối thủ, không phải là đối thủ, Trình Đại Lôi không phải là đối thủ của Cổ Võ. Thực tế, không có nhiều sự chênh lệch giữa cả hai về thực lực, mấu chốt của Trình Đại Lôi là thua về vũ khí.

Kiếm là một vũ khí không tệ, nhưng dùng trên chiến trường, kỳ thực không có bao nhiêu lực sát thương.

Trong lòng Trình Đại Lôi có chút chột dạ nếu tiếp tục đánh sẽ thua, lần thứ nhất mà thất bại thì lần sau sẽ khó làm chuyện lớn

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right