Chương 140: Giao Chiế

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 538 lượt đọc

Chương 140: Giao Chiế

Trình Đại Lôi nhìn cảnh này liền không khỏi nhíu mấy: "Đây là chiến tranh hay là cái gì?"

"Trong thành tổ chức một đoàn quân Hương Dũng (Lính địa phương), tất cả đều dõng dạc khí khái trượng nghĩa, mục đích lấy lại sự công bằng, giết tên ác nhân, chính là ngài đấy." Từ Thần Cơ.

Trình Đại Lôi có chút không nói nên lời, nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, lúc này giá trị hoảng sợ của hắn đã tăng lên 70 mươi vạn, vượt xa mục tiêu đến thành Hắc Thạch trước đó.

Thành Hắc Thạch có mười vạn người, một người cống hiến một điểm đều có thể đạt tới mười vạn, mà sau khi cả nhà Cổ gia bị diệt, phần lớn người kinh hồn bạt vía, như ngọc treo lủng lẳng, sở dĩ do vậy mà giá trị hoảng sợ của Trình Đại Lôi mới không ngừng tăng lên.

Đô, thiếu niên chính nghĩa, chúc mừng chỉ số hoảng sợ của ngươi đã đạt gần 100 vạn, khi giá trị đạt đến 100 vạn, có thể tùy ý đổi một phẩm chất đỉnh cấp.

Đột nhiên nhận được lời nhắc của hệ thống, Trình Đại Lôi sững sờ, trong lòng nghĩ ngợi lung tung. 100 vạn có thể rút 110 lần liên tiếp, ít nhất sẽ triệu hoán được 10 phẩm chất ưu tú. Như vậy, sẽ thu được 100 tên lâu la và 10 đẳng cấp ưu tú, hoặc ngược lại dùng 1 lần để đổi lấy phẩm chất đỉnh cấp.

Thật sự khó mà tính toán.

Lúc này, Lục Hanh đã dẫn quân ra khỏi thành, cửa thành ầm ầm lộn xộn, có kẻ bần thần, kẻ lau nước mắt, kẻ thở dài ngao ngán.

“Đại đương gia, mọi người đi rồi!” Từ Thần Cơ gọi.

“Chúng ta cũng đi thôi!” Trình Đại Lôi định thần lại: “Đi giành lại rìu của ta!”

Một vài con ngựa nhanh nhẹn chạy điên cuồng trên nền tuyết trắng, dấu chân như rắc một ít hạt vừng đen lên bề mặt trắng muốt. Phía sau họ năm dặm, có một đội quân dũng cảm từ ba đến năm trăm người do Lục Hanh chỉ huy.

Đám người này loại người gì cũng có, có người biết múa bút làm văn, có gia đinh cường tráng trông nhà, có thợ săn…dưới thân cưỡi ngựa, lừa, la…còn có cả trâu.

"Tiểu vương tử, khi nào thì người của chúng ta tới nơi?"

"Tính toán thời gian thì hôm nay sẽ đến." Hô Di Lặc ngồi trên lưng ngựa, trong tay vác theo một thanh rìu: "Cùng bọn họ ở ngoài thành đùa giỡn một chút."

Vùng đất hoang vu tuyết dày, tốc độ ngựa chậm lại, quân lính đuổi theo đã tiến đến phía sau.

“Xích Hổ, chờ bọn họ gần chút, liền cho chúng thấy một chút màu sắc."

"Được rồi!"

Tháo thiết cung trên thân xuống, rút ra một ngọn tiễn sắt bén, đặt lên trên dây cung, hai đùi Xích Hổ kẹp chặt ngựa, ngay trên lưng ngựa xoay qua nữa người.

Tốc độ mấy người cưỡi ngựa chậm lại, ba dặm, hai dặm ... 300 bước, 200 bước... Khoảng cách hai bên càng ngày càng ngắn, thậm chí có thể nhìn rõ ngọn thương của người kia.

Cung mở ra như trăng tròn, mũi tên đi như sao băng, một phát trúng ngực khiến một ngựa lảo đảo ngã xuống ngựa.

Lục Hanh hít vào một ngụm khí lạnh, kỹ thuật của người này quả nhiên lợi hại.

Cách một trăm bước, hắn liền mở cung, chỉ cần một mũi tên là có thể giết chết một người.

Kỹ năng cưỡi ngựa của những người này quả thực kinh người!

Trại Cáp Mô có thể cưỡi ngựa tốt như vậy sao? Lục Hanh và Trình Đại Lôi đã từng nhìn thấy nhau, hắn cũng biết khả năng của bọn họ như thế nào.

Những người này chắc chắn không phải sơn tặc do Trình Đại Lôi cầm đầu, có vẻ bọn chúng rất giống…người của Nhung tộc.

Nhung tộc sinh ra trên lưng ngựa, mười tuổi đã có kỹ năng cưỡi ngựa phi thường. Trái tim của Lục Hanh bị bóp chặt, so với Trình Đại Lôi, Nhung tộc đáng sợ hơn nhiều.

Vài người lập tức mở cung tên ra, tất cả đều đã ở trong tầm mắt, binh lính trong đội ngũ Hương dũng lần lượt ngã xuống, không khí hoảng sợ lan tràn tứ phía.

Hô Di Lặc đột ngột dừng ngựa, đồng thời thuộc hạ của hắn cũng dừng ngựa lại.

Kỹ thuật điều khiển ngựa như vậy quả thật kinh người!

Quay đầu ngựa, hai đạo quân giáp mặt nhau, cách nhau chừng trăm bước.

"Các dũng sĩ của Bắc Man bộ, cùng bọn họ đùa giỡn một chút!"

“Để ta tới!” Dã Đức vỗ ngựa đi ra, cầm thiết thương chĩa thẳng: “Kẻ nào không muốn sống, liền bước ra!”

Lục Hanh nói: "Ai sẽ đấu với hắn!”

"Lục tướng đừng gấp, để ta đi chiếu cố hắn, lấy cái đầu của hắn đem về.”

Một nam nhân cường tráng cưỡi một con ngựa xám đi ra, người này họ Trương tên Dũng, hắn là sư phụ của một võ quán. Trong thành có rất nhiều người muốn làm đồ đệ của hắn.

"Trương sư phụ nhất định phải trừng trị được tên ác tặc này, trừ họa cho dân."

"Hôm nay, chúng ta hãy nhìn xem Trương sư phụ giương oai như thế nào.”

Dã Đức cùng Trương Dũng lao vào chiến đấu với nhau, đánh đến khó phân thắng bại, thời điểm hai ngựa đến sát nhau, Dã Đức xuất một chiêu ẩn thân, thiết thương từ phía sau lưng đâm xuyên Trương Dũng hất lên không trung.

Máu tươi rơi trên tuyết, xối ướt đẫm cả thân trên của Dã Đức, hắn ngồi trên ngựa cười haha.

"Nào, còn ai!"

Dã Đức liên tiếp chiến đấu với ba người, liên tiếp giành chiến thắng, sau cùng bởi vì cạn kiệt sức lực mà lui ra. Lần này đổi Hô Di Lặc tự thân lên trận, hắn càng thêm ngang tàng, một thanh rìu chiến phát huy sức lực, liên tiếp đem mấy người và ngựa đồng thời ngã trên mặt đất.

Lục Hanh nhận ra chiếc rìu, nhưng vào tay người này liền trông có chút lạ mắt. Tất nhiên, chiếc rìu trong tay người kia và trong tay Trình Đại Lôi lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Chẳng lẽ, tên ác tặc Trình Đại Lôi cùng Nhung Tộc có cấu kết với nhau, nếu không, làm sao rìu của hắn lại nằm trong tay đối phương.

Trong lòng hắn ta đập mạnh, bỗng một cái tên hiện lên.

" Tiểu Vương Tử của Nhung Tộc... Hàn Địa Thương Lang!"

Hô Di Lặc cưỡi trên lưng ngựa, máu chảy theo lưỡi rìu xuống đất.

"Là ta, có chuyện gì sao?"

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right