Chương 142: Mau Rút Lui

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,228 lượt đọc

Chương 142: Mau Rút Lui

Hắn đã nhìn ra, Tần Man không phải đối thủ của người này. Nếu bàn về khí lực, hai người lực lượng ngang nhau, tất cả đều là nhân vật đỉnh cấp, nhưng luận về kỹ năng cưỡi ngựa, Tần Man lại không bằng.

Nếu cuộc chiến tiếp diễn, Tần Man sẽ không thể thắng được.

"Tần Man, lui binh!"

Mặc dù Tần Man rút lui theo lệnh của Trình Đại Lôi, nhưng trong lòng vẫn lửa giận phừng phừng như cũ.

Hô Di Lặc đã thắng một trận, càng ngày càng đắc ý: “Từ khi đoạt được chiếc rìu chiến này, ta chưa bại trận dưới tay ai.”

Trương Phì lập tức hét lên: “Cẩu nô đừng có mà càn rỡ, Yến nhân Trương Phì ở đây!”

Trình Đại Lôi vội vàng ngăn hắn ta lại: "Tam gia, bình tĩnh, bình tĩnh, ta biết 10 năm nữa, ngươi có thể giết hắn như giết chó, nhưng bây giờ thật sự không được.”

“Đại đương gia, bây giờ phải làm sao?” Từ Thần Cơ hỏi, Tần Man không được, Lâm Thiếu Vũ thì càng quá sức, hiện tại ai còn có thể nghênh chiến Hô Di Lặc.

“Ta…ta sẽ đích thân đấu với hắn.” Trình Đại Lôi nói như đao sắc.

"Đại đương gia, thận trọng, thận trọng!"

Trình Đại Lôi phi ngựa đến phía đối diện của Hô Di Lặc, thanh kiếm vẫn còn nguyên trong vỏ, hắn cũng không vội xuất kiếm ra.

"Ta có một chiêu, chưa bao giờ dùng qua, ngươi có thể tiếp không?"

Hô Di Lặc cười lạnh: "Giả thần giả quỷ, ngươi có năng lực gì?"

"Ta hỏi ngươi có thể tiếp không!" Trình Đại Lôi thét mạnh như sấm.

Hô Di Lặc ngẩn người, trong tích tắc bị khí thế của Trình Đại Lôi làm giật mình: "Ngươi...Ngươi muốn làm gì?"

"Có thể...Tiếp...Không?" Trình Đại Lôi chậm rãi rút kiếm, kiếm cùng vỏ (kiếm, đao) ma sát, phát ra tiếng vang chói tai.

"Ngươi có bản lãnh gì!"

"Ta chỉ có một chiêu..." Trình Đại Lôi dùng kiếm chỉ vào Hô Di Lặc, chậm rãi thốt ra hai chữ, giống như tiếng sấm.

“Rút thưởng!”

Cỗ máy quay lại hiện lên trong đầu hắn, từng thỏa xoay tròn, Trình Đại Lôi cầu xin gia gia, nãi nãi phù hộ, hệ thống lão đại: Hãy gửi cho ta một võ tướng đỉnh cấp, cùng với Tần Man, lấy hai đánh một, Hô Di Lặc lúc đó chỉ có thể chịu chết.

Một quả trứng rơi ra từ máy quay trúng thưởng, kèm theo âm thanh của hệ thống phát ra.

Đô, thiếu niên chính nghĩa thiếu niên, chúc mừng ngươi thu hoạch được một bộ võ công huyền thoại: Tam thương (Do danh tướng Trương Dực Đức truyền lại)

Trình Đại Lôi liếc nhìn Trương Phì, bí tịch này tốt thì tốt đó, nhưng trong tình thế căng thẳng này lại không thể hữu dụng.

Hô Di Lặc mới vừa rồi bị Trình Đại Lôi giả thần giả quỷ làm có chút choáng váng, hắn nhìn Trình Đại Lôi giơ kiếm nửa ngày không động, chỉ là cánh tay không ngừng run rẩy.

"Ngươi đang làm gì đấy??”

"Phát triển một chút bầu không khí, xem ngươi vừa rồi lo lắng như thế nào, haha.” Trình Đại Lôi lau mồ hôi, nghiêm túc nhìn đối phương: “Ngươi tin không?

"Tin cái đầu quỷ ngươi!”

Một cơn tức giận không tên ập lên đỉnh đầu, Hô Di Lặc chợt hiểu ra: Tên này đang giở trò đùa giỡn với mình!

Nhung Tộc sinh hoạt tại vùng hoang vu, đối với cách gọi của bọn hắn đều là man di, nhung, địch đủ loại, cắn Văn tước chữ, lật sách tỉ mỉ tra đi, những chữ này đều biểu đạt cùng một ý nghĩa: Đây là một đám khỉ mọi rợ bị cho là thiếu văn minh hoặc còn hành xử theo kiểu nguyên thủy, được sử dụng để nói về các nhóm văn hóa cấp thấp, hoặc là một kiểu đánh giá cá nhân khi người đó có hành vi tàn bạo, độc ác, hiếu chiến. (Tra gg)

Khi biên giới để quốc không xảy ra chiến tranh, lính canh và Nhung tộc sống gần đó, ngày nào cũng chửi rủa nhau. Quan trọng nhất là, miệng lưỡi của Nhung tộc dốt quá cãi không lại…cho nên đều dồn tên biết chửi nhất của đối thủ mà đánh chết.

Lúc này hắn còn dám giở trò đùa giỡn với mình, đây là coi mình như đứa thiểu năng đi? Mẹ nó, ai đã tiết lộ bí mật của bộ lạc như vậy!

Không được, nhất định phải giết hắn, tên sơn tặc ngu xuẩn, hèn hạ này!

"Các huynh đệ!" Trình Đại Lôi rống to, miệng phun ra như sấm sét: "Mau chạy!"

Nói xong, hắn vỗ mông, để con ngựa chạy càng nhanh càng tốt.

Trình Đại Lôi làm sao mà không muốn chiến đấu ba trăm hiệp với Hô Di Lặc, chặt đầu đối phương bằng đường kiếm của mình, dùng thắng lợi rửa sạch sự khinh thường của đối thủ đối với mình.

Thế nhưng là, thật không được a.

Chưa kể đến ba trăm hiệp, hắn sẽ phải chết dưới lưỡi rìu của đối thủ trong ba hiệp, mà chiếc rìu đó còn chính là rìu của mình.

Lưu Bi, Trương Phì, Từ Thần Cơ, Lâm Thiếu Vũ, Tần Man đã chọn hướng chậy giống như Trình Đại Lôi.

Tần Man rống to: "Đại đương gia đi trước đi, ta ở lại giữ chân hắn.”

"Nói nhảm gì, các huynh đệ cùng nhau đi, về sau trả mối hận này!"

Đại quân Hương dũng do Lục Hanh chỉ huy cũng lúng túng bỏ chạy, Trình Đại Lôi trước đây đã từng lấy năm người ngăn trở thiên địch, nhưng lúc đó là nhờ vào lợi thế địa hình, còn hôm nay Hô Di Lặc lại chỉ có 10 kỵ binh, liền có thể đuổi giết 300 đến 500 người.

Nhung Tộc thật là hung bạo a!

Không biết tại sao, Trình Đại Lôi giống như rất lợi hại trong chuyện kéo cừu hận, Hô Di Lặc không quản những người khác, chỉ đuổi theo duy nhất Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi quay lại, rút kiếm và muốn cùng nhau chiến đấu, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, hắn đem kiếm đánh vào mông ngựa, thúc nó chạy nhanh.

"Chạy!"

Hô Di Lặc đuổi theo không bỏ, nhất định phải giết cái tên cẩu tặc này, có lẽ là vì không cho bí mật tiết lộ ra ngoài. (Kiểu Nhung tộc là đám man di, mọi rợ á)

Trình Đại Lôi thở hổn hển, bụng và lưng đẫm mồ hôi, cưỡi ngựa đến hoa mắt, chóng mặt, trước mặt chỉ thấy một cánh đồng tuyết trắng xóa, thậm chí còn không nhìn thấy đường.

Giờ đây Trình Đại Lôi cuối cùng cũng có thể hiểu được những bại binh đã bị hắn đánh bại, chỉ cần một đội trở thành chiến sĩ bại trận, thì tất cả mọi người đều là giọt nước tràn ly.

Dù muốn giết tặc nhưng đành bất lực.

Thật là một sự sỉ nhục!

Hắn bị đuổi như một con chó, thở khò khè, hổn hển, đầu lưỡi cũng muốn thè ra ngoài.

Thực sự, nếu có thể dành một chút thời gian để cải thiện hiệu quả chiến đấu của mình, tại sao lại không thể chiến đấu ba trăm hiệp với Hô Di Lặc, càng không phải xấu hổ về ngày hôm nay.

Quân bại như núi, quân bại chẳng bằng chó.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right