Chương 152: Đến Tìm Tô Anh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 526 lượt đọc

Chương 152: Đến Tìm Tô Anh

Trong sảnh của tửu lâu, có một vài người đang ngồi xung quanh, Tiểu Điệp đứng sau lưng Tô Anh, tim đập thình thịch vì khẩn trương.

Hôm nay có rất nhiều người từ Tô gia đến, tất cả đều là những lão nhân của nhà họ Tô, cũng như huynh đệ cùng tộc của Tô Anh và một số vị lão nhân có uy tín trong thành.

Tô Mặc Lâm là đại bá của Tô Anh, trong nhà có tiếng nói rất cao. Hắn từ lúc vào cửa, mặt đã bắt đầu đen thui, liếc mắt nhìn xung quanh.

"Nữ nhi của Tô gia lại lộ mặt ra ngoài, như vậy thì còn thể thống gì, mặt mũi của Tô đã bị ngươi làm mất rồi."

“Từ khi bị đuổi khỏi nhà, ta sớm đã không còn là người của Tô gia.” Tô Anh.

"Tửu lâu này vốn chính là của Tô gia, nếu ngươi đã tự nhận không phải người của Tô gia, vậy thì đem tửu lâu này trả lại."

"Uy, các ngươi đây là không nói đạo lý, ban đầu là các ngươi đem tửu lâu này giao cho tiểu thư, bây giờ nhìn tửu lâu làm ăn tốt, liền muốn lấy lại." Tiểu Điệp.

"Nơi này, ngươi tư cách để nói chuyện à, quả nhiên Chủ tử như vậy, mới cứ có một nô tài như thế." Tô Mặc Lâm hừ lạnh một tiếng, nhìn qua Tô Anh nói: "Hiện tại hoặc là đem tửu lâu này trả lại, từ đây sống chết của ngươi không có quan hệ gì với Tô gia. Hoặc là cứ ngoan ngoãn cùng ta về nhà, đừng ở bên ngoài làm mất mặt Tô gia."

"Nơi này đang làm gì vậy??”

“Ai đang nói chuyện, ở đây không có người hiểu quy củ sao?” Tô Mạt Lâm liếc mắt.

Một nam nhân mặc áo choàng lớn, mở rèm bước vào, hắn nhướng mày: "Ta đang hỏi, ở đây đang chuyện gì?”

Đôi mắt lộ ra và sát ý, Tô Mặc Lâm giống như bị một con sâu lớn trong núi nhìn chằm chằm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Bên ngoài thành Hắc Thạch, khi chiếc rìa bổ ngang đầu của Hô Di Lặc, máu không chỉ rơi trên người hắn mà còn thấm đẫm cả trong lòng hắn. Mưa dầm thấm đất, Trình Đại Lôi sớm đã thấm nhuộm một cỗ ngang tàng chi khí.

“Ngươi là ai?” Tô Mạt Lâm trong tiềm thức đứng lên, như là đối mặt kẻ địch.

"Cút!"

Thú trên rừng núi rừng xông vào chuồng lợn, dù chỉ cần hắt hơi cũng có thể khiến gia cầm, gia súc trong sân rùng mình.

Tiểu điệp đã rất ngạc nhiên khi thấy Tô gia, mới vừa rồi còn khí thế hung dữ, hiện tại đã mặt xám xịt rời đi.

Ánh mắt của Tô Anh rơi vào Trình Đại Lôi, cô ấy nhìn lên nhìn xuống, lại kéo chiếc khăn tay trên thắt lưng của Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi toát mồ hôi lạnh: "Ha, ta định đưa cho nàng, không ngờ lại bị nàng phát hiện, nàng đúng thật thông minh."

“Tại sao huynh lại ở đây?” Tô Anh từ chối cho ý kiến.

Trình Đại Lôi nhún vai: "Ta tới tìm nàng để mua chút lương thực.”

Núi Thanh Ngưu có năm mươi mấy nhà sơn trại, người già trẻ em đều tính cả, có chừng hơn năm ngàn sơn tặc. Trại Cáp Mô lại chỉ có mấy vạn cân lương thực, giống như hạt cát trong sa mạc, nuôi sống không nỗi mấy ngàn người.

Tô Anh dắt Trình Đại Lôi vào căn phòng ở sân sau, chờ hỏa lò bốc cháy, căn phòng dần trở nên ấm áp hơn. Trình Đại Lôi cởi áo choàng và ngồi xếp bằng trên giường.

“Sao huynh lại nhàn rỗi mà đi lo chuyện bao đồng như vậy?”

"Hằng ngày trước mặt đều có người chết, nếu không nhìn thấy thì thôi, đã thấy rồi thì không cách nào làm ngơ được.”

Tô Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trình Đại Lôi một lúc, bưng chén trà đến trước mặt hắn, chậm rãi nói: "Thành Lạc Diệp cũng không có nhiều lương thực.”

“Không có?” Trình Đại Lôi mở to mắt.

"Hạn hán ngàn dặm, không chỉ thành Lặc Diệp không có lương thực, mà toàn bộ U Châu cũng không có lương thực như huynh muốn. Hơn nữa, bây giờ giá lương thực tăng cao, huynh có tiền cũng không thể mua nổi.”

"Ta có thể cướp.”

"Cướp một hai vạn cân lương thực?”

"Nó không thực tế nhỉ."

"Ha ha."

“Không lẽ thật sự không làm được sao.” Trình Đại Lôi.

"Cũng không phải là không có cách, chỉ là người thường không làm được."

“Thật ra, con người ta bên ngoài tuy tuấn tú một chút, nhưng cũng chỉ là người bình thường.” Trình Đại Lôi

"..." Tô Anh.

"Chỉ có Ớt ở sơn trại là có thể đổi lương thực. Thành Lạc Diệp tại U Châu bất quá chỉ là một thành nhỏ, U Châu ở Đế Quốc cũng là vùng đất nhỏ, toàn bộ Đế Quốc là Đông bần Tây Quý, Nam giàu Bắc tiện, muốn đổi lương thực, thì phải đi về phía nam." Tô Anh lấy tay thấm nước trà, trên bàn vẽ ra mấy chữ, sau cùng đứng ở một điểm, viết xuống hai chữ: Dương Châu.

Dương Châu, thiên hạ no đủ, từ xưa đến nay, Dương Châu chính là vựa lúa của thiên hạ.

"Từ đây đến Dương Châu bao xa?"

"Đi qua Ký Châu, Duyện Châu, Dự Châu, tầm ba đến năm tháng.”

Trình Đại Lôi im lặng nhìn lấy Tô Anh, gương mặt biểu lộ rõ ràng: Đây không vô nghĩa à, đợi ta trở lại, mọi người đều đã chết đói.

"Đường bộ thì lâu lắm, thành Lạc Diệp ven biển, có thể đi đường thủy, theo gió đến đó có thể năm ngày là tới, vừa đi vừa về đại khái mất nửa tháng.”

“Mười lăm ngày?” Trình Đại Lôi suy nghĩ một chút: “Xem ra chỉ còn một con đường này.”

"Đó là khi mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, nhưng biển động và sóng lớn, cướp biển, cướp sông, phú cường ở đó, sơ sảy một chút thì sẽ không có đường về, những người đi con đường này, đều là cửu tử nhất sinh.”

Trình Đại Lôi đứng thẳng người, túm lấy áo choàng trên người giường: "Cứ quyết định vậy đi, nàng chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền lớn, tối nay ta sẽ dùng."

Đi ra khỏi cửa phòng, trong nội viện, tiểu nhị, đầu bếp đều ở đó, đến mùa đông, việc làm ăn của Hồ Đế Lao cũng quạnh quẽ, tổng quát mà nói, bọn họ gần nhất đều rất an nhàn.

"Đại đương gia, hiện tại lại muốn đi rồi, ngài không ở lại thêm một lát sao”

"Đi, đi, không thể nghỉ ngơi."

Trình Đại Lôi rời thành Lạc Diệp và vội vã trở lại trại Cáp Mô.

"Đại đương gia, ngài làm sao vậy, một ngày lạnh như vậy còn đi ra ngoài?"

Trên dưới trại Cáp Mô cũng rất hòa thuận, bởi vì thời tiết lạnh giá, không có huấn luyện hàng ngày. Chỉ có những người rải rác trong sân trường ra ngoài để tiêu hóa thức ăn khi họ đã ăn no.

"Các huynh đệ bận rộn, cứ làm việc đi."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right