Chương 161: Bút Tẩu Long Xà

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,569 lượt đọc

Chương 161: Bút Tẩu Long Xà

Đường Như là người của Đường gia ở thành Thiên Chu, trong nhà mở bán tơ lụa, có thúc phụ nhận chức tại Phủ Thành Chủ. So sánh với U Châu, các quan chức ở Dương Châu phồn hoa càng có nhiều quyền lực lớn hơn.

Trương Phì cùng Cao Phi Báo không nghĩ tới, mình chỉ tùy tiện dạo chơi, liền chọc tới đại nhân vật trong thành, giờ phút này trong lòng của hắn đã có ba phần hỏa khí, đổi lại là những người khác, đã sớm một quyền đánh lên. Tuy nhiên, Trương Tam Gia vẫn coi mình là một người biết chữ và không muốn sử dụng vũ lực, đánh mất phẩm giá của mình như một "Văn nhân".

"Hai bọn ta học ít không thể làm được, nhưng công tử nhà ta hiện cũng đang ở đây, hắn nhất định có thể làm được.”

"Công tử nhà ngươi...Không phải hai ngươi muốn thừa cơ hội chuồn đi?" Đường Như mới.

"Nếu ngươi không tin ta, thì hãy để ta đi mới công tử nhà ta tới…”

"Đi một mình, ta ngược lại không tin, đám Bắc Man tử còn có người biết làm thơ…”

Giờ phút này Trình Đại Lôi đang đi dạo ở đại sảnh lầu một, Cao Phi Báo đứng ngay ngăn cách thang liếc mắt một cái liền thấy, lập tức hô to: "Đại...Công tử, công tử, mau tới đây, xảy ra chuyện rồi."

"Xảy ra chuyện gì?" Trình Đại Lôi cùng Liễu Chỉ, Tô Anh đi cùng với nhau, tiến lên lầu hai.

"Bọn họ không để cho bọn ta đi."

"A...Người nào?" Trình Đại Lôi ngẩng đầu quét mắt một vòng.

Không hiểu sao khi ánh mắt của Trình Đại Lôi quét qua người mình, Đường Như liền có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, lập tức rùng mình một cái.

Trương Phì đem sự tình đơn giản nói ra, chỉ chỉ về phía Đường Như.

"Ồ, hóa ra là thơ."

Không hiểu sao, Trương Phì lờ mờ cảm thấy giọng điệu của Trình Đại Lôi có chút kích động.

"Hôm nay gia nể mặt, cho các ngươi biết cái gì là thực lực.”

Trình Đại Lôi trên tay cầm bút, cảm xúc trong lòng dân trào, kẻ xuyên không ít nhiều cũng có danh sách, đầu tiên là chép thơ, nhưng nên chép bài nào đây, Đường Thi, Tống Từ, Nguyên Khúc...Chín năm đèn sách không thể uổng công. Chỉ là U Châu hoang vắng, không hay viết văn, mà bản thân thì một bụng thi ca, cũng không có cơ hội để khoe khoang.

Dương Châu là quê hương của thơ ca, mình cứ tùy tiện viết ra một bài, khiến cho đám người này nghẹn họng nhìn trân trối.

Mấy người Đường Như nhìn Trình Đại Lôi chằm chằm, họ đã sớm biết lai lịch của hắn, một thương nhân từ phương Bắc đến làm ăn. Trách không được, một thân đều tảng ra mùi tiền, ăn mặc như nhà giàu mới nổi, bằng loại người này thì có tài văn thơ gì.

“Các hạ, ngươi không viết à?” Đường Như sốt ruột hỏi khi thấy Trình Đại Lôi chỉ cầm bút mà không viết.

“Ta đang suy nghĩ.”

"À! Hay là giống thủ hạ của ngươi, một chữ cũng không nghĩ ra được?" Đường Như mới cười lạnh.

Không phải Trình Đại Lôi không nghĩ ra mà là không biết nên chép bài nào, không có cách, trong bụng có quá nhiều hàng tồn, hết lần này đến lần khác, Trình Đại Lôi vẫn gặp chút khó khăn trong việc lựa chọn.

Thôi, chính là nó.

Trình Đại Lôi cầm bút ngâm vào mực, Bút Tẩu Long Xà, trên giấy viết xuống bốn chữ.

Đường Như mới thấy, nhịn không được cười ra tiếng. Mấy người khác cũng che miệng, nhất là cô nương Uyển nhi kia, kìm nén đến đỏ mặt lên.

Chủ yếu là chữ của Trình Đại Lôi quá xấu, kiếp trước hắn chưa bao giờ dùng qua bút lông, sau khi xuyên vào thế giới này, hắn cũng không ra sức tận luyện. Theo nhận thức của Trình Đại Lôi, chữ như vậy là đủ rồi, ở núi Thanh Ngưu nhiều người còn không biết chữ, nhưng ít nhất Trình Đại Lôi còn có thể viết được. Tất nhiên, khi đến Dương Châu, nơi được gọi là cái nôi của thơ ca, chữ của Trình Đại Lôi liền trở thành đối tượng bị chế giễu.

Chữ viết như vậy thì làm sao viết ra thơ hay.

Có người cười đến ngửa tới ngửa lui, Đường Như mới cố nín cười: "Chưa từng có tiên sinh dạy chữ cho các hạ sao?”

“Đúng vậy, làm sao?” Trình Đại Lôi ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn hắn ta, bút trong tay không ngừng, viết xuống một chuỗi chữ như gà bới.

Ánh mắt Đường Như rơi trên tờ giấy, hắn vốn định chế nhạo người kia, nhưng khi nhìn rõ nội dung bên trên, hai mắt của hắn nhất thời mở to.

Hàng chữ bị lệch lên lệch xuống, giống như mấy con rắn đang bò trên giấy, một chuỗi ký tự bắt đầu dần hiện ra.

“Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu

(Phong cảnh Bắc Quốc, băng tuyết vạn dặm, tuyết trôi vạn dặm)

Chỉ mười hai chữ đã phác thảo ra một bức tranh về Bắc Quốc, những người như Đường Như đều đã quen tiếp xúc với văn thơ, nhìn qua một lần liền hiểu ngay vẻ đẹp của những từ này.

Trình Đại Lôi tiếp tục cầm bút.

“Vọng trường thành nội ngoại, duy dư mãng mãng, đại hà thượng hạ, đột thất thao thao.”

“Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng, dục dữ thiên công thí bỉ cao”

...

Đường Như nghiêng nửa người, rất nhiều người đều nhìn về phía bên này, một lời "Dục dữ thiên công thí bỉ cao" khơi dậy lòng kiêu ngạo của mọi người, xem ra cần mười bát rượu mới rót hết tâm can. Đây không phải là gió nhẹ và mưa phùn của thôn nước Giang Nam, mà là núi sông phương Bắc, đây không phải là tình yêu nho nhỏ của nam nhân và mỹ nữ ban tặng, đây là bài hát hào hiệp của nam nhân Yến Triệu.

Trong lồng ngực có núi, trong thơ mới thấy núi, trong lồng ngực có nước, dưới ngòi bút mới có thể họa ra nước. Đường Như nhìn Trình Đại Lôi với ánh mắt khó tin: Bên trong lồng ngực của hắn cái gì cũng có, do vậy mới có thể viết ra những câu thơ này.

Giống như có toàn bộ giang sơn

“Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô số anh hùng lại khom lưng.”

(Có biết bao sông núi lộng lẫy, biết bao anh hùng đã cúi xuống)

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right