Chương 166: Ta Muốn Lương Thực
Cảnh Tinh Hà vỗ tay và cười: "Xin chúc mừng u công tử đạt được bảo vật, ta không biết thứ vũ khí này có gì đặc biệt, nhưng công tử nói ra, cũng đã mở mang tầm mắt cho bọn ta."
Những vị khách khác cũng nở nụ cười trên môi, nụ cười này thể hiện lòng tốt hay để cười nhạo việc Trình Đại Lôi bị lừa dối, điều đó cũng khó nói được.
"1 món đồ chơi nhỏ, không đáng nhắc đến." Trình Đại Lôi ngồi trở lại bàn rượu.
Cảnh Tinh Hà gượng cười đáp lại, lần nữa nhắc lại đề tài mới vừa rồi: "u công tử sao lại không ăn cái gì, là đồ ăn không ngon sao?”
“Ha…khá ngon.” Trình Đại Lôi kẹp một chiếc đũa, nhưng biểu cảm trên mặt lại giống như đang nhai sáp.
"..." Cảnh Tinh Hà.
Mọi người đều ăn rất nhiều, tuy rằng không phải đến để ăn cơm, nhưng tay nghề nấu ăn ở Ngư Dương lâu cũng không tệ lắm. Thế nhưng biểu hiện của Trình Đại Lôi có ý nghĩa gì? Xem đây là thức ăn cho heo sao.
“Nếu nó không ngon, u công tử cũng không nên miễn cưỡng, để nhà trọ đổi lại món khác.” Cảnh Tinh Hà nói.
“Ta sợ bọn họ cũng sẽ không làm được những món mà ta muốn ăn.” Trình Đại Lôi lắc đầu nói với Liễu Chỉ đang đứng bên cạnh: “Đem ớt vào nhà bếp, để bọn hắn làm mấy món.”
"Vâng." Liễu Chỉ đáp ứng một tiếng liền rời đi.
Cảnh Tinh Hà nói: "u công tử, ớt mà ngài nói vừa rồi là thứ gì vậy?”
“Đó là sản vật quê ta, không tính là gì đâu”.
"Chẳng hay u công tử lần này tới Dương Châu, có mang theo hàng hóa gì?"
"Hôm nay chủ yếu là uống rượu, không bàn chuyện làm ăn."
Lúc này Cảnh Tinh Hà có chút nghĩ không ra, tối nay mọi người ai cũng vì chuyện làm ăn tới. Không lẽ vị trước mắt này là con em của đại thế gia nào đó, điên cuồng đến mức không coi tiền là gì.
Hai người tiếp tục trò chuyện cùng nhau. Một lúc sau, một tiểu nhị từ tháp Ngư Dương Lâu bước vào và đặt thức ăn trước mặt Trình Đại Lôi.
"Gia, ngài bỏ gì trong nồi thế, vừa mới xào lên, toàn bộ nhà bếp đều bốc lên hương thơm, làm cho nước bọt của đầu bếp bọn ta đều chảy ra ngoài."
“Ngươi không lén ăn vụng đó chứ?”
"Không dám, không dám, người của ngài luôn đứng bên cạnh quan sát.”
Ngay cả Cảnh Tinh Hà cũng dán mắt vào mâm thức ăn, khi nhìn thấy Trình Đại Lôi đầu ăn một miếng lớn, nhìn cách ăn của hắn, giống như đang ăn thịt rồng từ trên trời rơi xuống.
"u công tử, đây chính là ớt mà ngài nói tới?”
" Cảnh huynh, mau đến cùng nhau nếm thử?”
"Vậy thì từ chối sẽ bất kính a.”
Cảnh Tinh Hà kẹp lấy một đũa, ngay lập tức cảm thấy vị cay bùng nổ trong miệng, nước mắt gần như chạy xuống.
Trình Đại Lôi cười và nói: "Lần đầu nếm thử đều như vậy, mau, đem đồ ăn đến mọi người nếm thử.”
Ớt được trải trên bàn, đây là lần đầu tiên mọi người nếm thử loại thức ăn này, mà còn gây ra tiếng vang không tệ.
Cảnh Tinh Hà để đũa xuống, vỗ tay nói: "Cay quá, ta ăn không quen, nhưng loại đồ ăn này nếu bán ra, có thể đổi lấy một ít tiền."
Với trực giác của một thương nhân, Cảnh Tinh Hà có thể cảm nhận được giá trị buôn bán bên trong.
"u công tử, Ớt này ngài còn bao nhiêu?”
"Có một ít.”
"Ngài muốn bán sao?”
Trình Đại Lôi nhìn vào mắt Cảnh Tinh Hà và lắc đầu nhẹ nhàng: "Nào, uống đi, hôm nay chúng ta không nói về chuyện làm ăn.”
"..." Cảnh Tinh Hà.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Trình Đại Lôi nghênh đón một đoàn khách đến thăm. Họ đều là những thương nhân mà hắn đã gặp trong bữa tiệc tối qua, đối phương mở miệng liền muốn hai ba trăm cân ớt, giá tiền cũng rất cao.
Trình Đại Lôi trực tiếp tống bọn họ ra ngoài, họ không phải người mà Trình Đại Lôi đang đợi.
Vào buổi trưa, Cảnh Tinh Hà đích thân đến cửa, Trình Đại Lôi mời hắn ta vào nhà và dặn dò Liễu Chỉ pha một ấm trà.
Đây mới là người Trình Đại Lôi đang chờ đợi.
"u lão đệ, ta đã hỏi qua người làm ở bến tàu, nghe nói ngươi mang đến một thuyền hàng, ta mạo muội đoán một chút, trên thuyền tất cả đều là ớt?"
Đây mới là người thông minh đây này. Trình Đại Lôi nhìn Cảnh Tinh Hà một chút, trực tiếp hỏi: "Giá bao nhiêu?"
"Lão đệ muốn lấy cái gì làm giá đây?”
"Ta không cấn tiền, ta cần lương thực.”
"Bao nhiêu?"
"Ba mươi vạn cân."
Cảnh Tinh Hà im lặng một lúc, mới nói: "Ớt này chỉ có một mình ngươi sao?"
Trình Đại Lôi gật đầu.
"Được rồi, ta muốn số hàng này, ba mươi vạn cân thóc gạo ngon sẽ được thu thập trong mười ngày."
Trình Đại Lôi lắc đầu: "Không đợi được mười ngày."
"Bảy ngày."
"Xin lỗi, ta cũng không thể đợi được bảy ngày.”
"Không đợi được bảy ngày sao?" Cảnh Tinh Hà khẽ cắn môi: "Năm ngày, ít nhất năm ngày! Trừ ba mươi vạn cân thóc gạo, ta sẽ đem Hồ Cơ đưa cho lão đệ. Để cho nàng bồi lão đệ khoái hoạt mấy ngày, chờ sau năm ngày, ta đem ba mươi vạn cân thóc lấp đầy thuyền."
Trình Đại Lôi thực sự bị cám dỗ, nhưng lắc đầu bất lực.
Cảnh Tinh Hà khẽ giật mình: "Năm ngày cũng không được."
"Ta rất muốn đáp ứng Cảnh huynh, nhưng ta thật sự không có thời gian dài như vậy, nhiều nhất chỉ có thể đợi đến ngày mai."
Cảnh Tinh Hà cũng không có dây dưa: "Nếu đã như vậy, ta cũng không quấy rầy lão đệ, nhưng lão đệ, trong vòng một ngày có thể xuất ra ba mươi vạn cân thóc gạo, sợ là không có người nào.”
"Cái kia cũng không có cách nào, ta chỉ có thể chờ một chút."
Nhìn thấy bóng lưng của Cảnh Tinh Hà, Trình Đại Lôi nhẹ nhàng thở dài, sự tình thật sự không dễ dàng.
Buổi chiều, Trình Đại Lôi đợi một người mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới. Đó là Tôn Đức Long của Tào Bang, ông ta mặc đồ đen với nụ cười nịnh nọt trên môi.