Chương 169: Sóng Gió Trên Biể
Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của những người trên bờ, Trình Đại Lôi làm sao có thể chịu để bọn hắn thất vọng, mấu chốt là hắn làm sao có thể từ bỏ cơ hội để khoe khoan chứng tỏ này. Nhưng lúc này con tàu đang chuẩn bị rời bến, nếu không chép lại thì sẽ quá muộn.
"Văn chương mỏng kỹ, cố vứt bỏ với cao hiền; đao bút tiểu năng, không thể biểu đạt."
Trình Đại Lôi kêu Liễu chỉ lấy rượu ra và hướng đám người trên bờ, nhấp tay uống cạn một hơi.
"Tất cả đều ở trong rượu."
Trên bờ có tiếng ồn ào của mấy người đứng đầu, có người hướng đến Trình Đại Lôi phất tay, trong miệng hô hào cái gì, cách quá xa, cũng đã nghe không quá rõ ràng.
"... Ở lại đi, ở lại đi..."
Dương Châu là một nơi tốt, có học giả, tài hoa múa mực, cũng có tiểu cô nương vừa múa vừa hát, nếu có thời gian, Trình Đại Lôi thật muốn ở thêm vài ngày ở chốn phồn hoa này. Nhưng lần này thực sự không thể, lần sau có dịp sẽ đến.
Mặc dù lương thực đã được chất lên thuyền, nhưng vì ngược gió nên thuyền chỉ có thể đi đường ngoằn ngoèo, đường về khó hơn đường đi. Biển đang thay đổi nhanh chóng, mà không ai có thể đoán trước được những tai nạn nào sẽ gặp phải trên đường đi. Trước khi trở lại trại Cáp Mô, Trình Đại Lôi không thể buông bỏ nỗi lo lắng đang vây quanh mình.
Chạng vạng đã ra khơi, chưa đến nửa ngày trời đã tối hẳn. Đêm nay không có trăng, đưa ngón tay hướng ra biển lớn cũng không thể thấy rõ năm ngón.
Trên mặt biển tĩnh lặng, có một vài chiếc thuyền nhỏ đậu không đèn, nhẹ nhàng lắc lư theo sự uy hiếp của biển cả.
Một nam nhân nằm trên boong tàu: "Đến rồi à?"
"Tin tức từ Dương Châu đã truyền đến, canh thời gian chắc cũng đã sắp đến rồi, đại tẩu đã đi qua đó trước.”
"Chờ bọn hắn tiến vào vòng vây, trong ứng ngoài hợp, giết người, giữ thuyền.”
"Nhị đương gia, đừng lo lắng, chuyện này chúng ta cũng không phải mới làm qua một hai lần, tình hình trên thuyền đã điều tra rõ ràng, có hơn năm mươi người, người dẫn đầu có lẽ là một công tử, đoán chừng cừa nhìn thấy đao liền bị dọa đến ngất xỉu.” Vừa nói, người này vừa cười lạnh hai tiếng.
Nam nhân cũng cười: "Được, đảo Cô Lâu chúng ta làm việc, chưa từng xảy ra sự cố gì cả, mau chuẩn bị đi.”
...............
Thuyền lướt đi trên nước, ngoại trừ tiếng nước chạy, còn lại không hề nghe bất kỳ âm thanh nào.
"Đại đương gia, dưới nước có người?" Từ Thần Cơ đi tới nói.
"Là ai?"
"Đối phương nói, trên đường gặp phải hải tặc, bên trong còn có hai nữ nhân, muốn lên thuyền của chúng ta.”
"Đi, đi qua xem một chút."
Trình Đại Lôi đến mũi tàu liền nhìn thấy năm người, ba nam và hai nữ, trên một tấm ván dưới nước, khuôn mặt của họ gần như trắng bệch vì ngâm nước.
"n nhân, van cầu yêu cầu ngươi cứu lấy chúng ta... " Một trong hai nữ nhân có khuôn mặt trái xoan, cô ta vén mái tóc dài lên khỏi trán, trông cũng có chút xinh đẹp.
“Có chuyện gì xảy ra với các ngươi vậy, làm sao lại ở trên biển?” Từ Thần Cơ hỏi.
"Bọn ta đang trên đường theo lão gia về quê. Trên đường gặp phải hải tặc, lão gia phu nhân đều bị hải tặc giết. Chỉ còn một vài người trong số bọn ta trốn thoát. Van cầu ngài khai ân, cứu lấy bọn ta." Nữ nhân khóc sướt mướt nói.
Liễu Chỉ nghe vậy liền cảm thấy đáng thương, nói: "Đại đương gia, chúng ta cứu bọn họ lên đây đi, quá đáng thương."
Trình Đại Lôi nhìn kỹ nữ nhân trời sinh có một đôi mắt đào hoa, không cười, cũng có ba phần nịnh nọt.
"Cứu đương nhiên là phải cứu, các ngươi cũng không dễ dàng."
Trình Đại Lôi đưa cả năm người lên thuyền, nữ tử lau nước mắt: "n nhân, đa tạ ngài, kiếp sau nô gia nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp ân nhân.”
"Cái gì!"
Trình Đại Lôi đột nhiên thay đổi sắc mặt, phất tay rút kiếm, một kiếm đâm vào ngực nữ nhân.
Nữ nhân mở to hai mắt, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Tại sao muốn làm trâu làm ngựa, vì cái gì không phải lấy thân báo đáp, phải giết hết!"
Thành Thiên Chu.
Thuyền buồm từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Tôn Đức Long đứng trên bờ nhưng mắt hồi lâu vẫn không chịu rời đi. Thập Hổ Bát Khuyển đứng ở sau lưng ông ta, có người đi tới, khoác một chiếc áo choàng lớn lên vai Tôn Đức Long, lại đột nhiên phát hiện ra Tôn Đức Long lúc này đã rơi nước mắt.
" Lão gia tử, nước chảy gió lớn, chúng ta về trước đi."
"Trở lại, trở về."
"Còn có tàu hàng, xử lý như thế nào?"
Tôn Đức Long đương nhiên biết Trình Đại Lôi để lại những gì, trong ấn tượng của ông ta, những thứ này không đáng bao nhiêu. Ông ta không giúp Trình Đại Lôi vì lợi ích hàng hóa, đối với ông ta, đó là cơ hội tốt để thể hiện lòng trung thành của mình.
"Tùy tiện xử lý sạch đi, bán được liền bán, bán không được liền nghĩ biện pháp bán đi."
Tôn Đức Long vẫn đang nghĩ về những điều khác. Lần này với sức lực của Tào Bang đã giúp Trình Đại Lôi thu thập đủ lương thực, nhưng Tào Bang cũng bị thiệt hại rất nhiều. Ngay cả Tôn Đức Long cũng mắc một số khoản nợ. Làm thế nào để khôi phục sinh lực cho Tào Bang cũng đủ khiến Tôn Đức Long phải đau đầu.
Lúc này có người đến chào hỏi, người này là một hộ gia đình giàu có trong thành, cùng Tôn Đức Long có quen biết.
"Tôn lão gia tử, ngài thật vất vả a, nghe nói ngài trong vòng một ngày gom góp bốn mười vạn cân thóc gạo, độc chiếm ớt, lão gia tử thật là lợi hại..."
"Làm sao? Tới đây cười nhạo ta?"
“Cười nhạo gì chứ?” Người nọ bối rối: “Ta là bội phục khí phách của lão gia tử, lão gia từ, có thể bán cho ta một số ớt được không?”
A, sự việc này làm sao không giống như mình nghĩ trước đó. Trong suy nghĩ của Tôn Đức Long, thuyền ớt hôm nay vốn là không đáng tiền. Ông ta thử thăm dò hỏi: "Ngươi có thể ra giá bao nhiêu?"
"Giá cả tự nhiên sẽ làm hài lòng lão gia tử, ta đã đem theo bạc, chỉ cần lão gia tử bằng lòng bán cho ta một ít..."
Tôn Đức Long nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy còn rất nhiều người đang nhìn về phía này. Xem ý của họ, có vẻ như họ cũng quan tâm đến hàng hóa trên thuyền.
Nếu có thể theo giá vừa rồi, xem ra thương vụ này không lỗ, hơn nữa còn có thể kiếm được không ít tiền.
Tôn Đức Long đưa mắt nhìn về phía biển, đột nhiên quỳ xuống: "Lục hoàng tử, ngài lại thương hại lão nô a."
Trong bộ tộc phía Tây ở Nhung tộc, một người chăn cừu, vận trên người bộ y phục lông xù nặng nề, hắt hơi một cái, quay đầu về phía nam, lộ ra một đôi mắt trong veo.
"Ai lại đang nghĩ đến ta, ta dạo này rất hay bị hắt hơi, có thể…bị nhiễm phong hàn đi.”