Chương 171: Bắt Giặc Phải Giết Vua Trước

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 299 lượt đọc

Chương 171: Bắt Giặc Phải Giết Vua Trước

Vị Nhị đương gia của Cô Lâu đảo tên là Cảnh Tinh Hán, hắn ta nằm ngửa trên boong thuyền như một con bạch tuộc mắc cạn.

Đây là thói quen của hắn mỗi khi làm việc gì đó, lặng lẽ nín thở và cẩn thận cảm nhận từng đợt sóng đang dâng trào bên dưới. Hắn lớn lên ở bờ biển và gần gũi với biển từ khi còn nhỏ, khi còn rất nhỏ, hắn có thể đoán được khi nào cơn bão đến chỉ bằng trực giác.

Về sau hắn trở thành sơn tặc, đây cũng chuyện đương nhiên.

Gió biển thô ráp xẹt qua mặt, hắn vươn đầu lưỡi liếm không khí, gió biển có chút mặn.

Giống như mùi vị của máu.

Máu trào dâng trong huyết quản trở nên nóng rực, theo kế hoạch, lúc này nữ nhân của mình đã ở trên tàu. Đó là một nữ nhân rất có mùi vị, Cảnh Tinh Hán cũng nhịn không được nhớ tới cảnh trên giường với nàng. Thói quen này không chỉ một hai lần, nhưng lần nào cũng để lại dư vị tốt.

Tiếp theo, nữ nhân của mình sẽ phá hủy các cánh buồm. Mà trên biển, một con thuyền không cánh buồm, giống như việc một đại khuê nữ rơi vào tay thổ phỉ, chờ người đến chà đạp.

Chà đạp ở đây, chính là ý trên mặt chữ.

Trên biển lớn, đưa tay không thấy rõ được năm ngón, chỉ có hai chiếc thuyền đèn đuốc cô độc đang tới gần. Mà phía trước của bọn hắn, là mấy chục chiếc thuyền nhỏ xếp thành một nửa hình tròn, giống một cái miệng lớn đang mở rộng, chực chờ con mồi đi vào bên trong.

Tính toán thời gian nên động thủ. Cảnh Tinh Hán cầm lấy vũ khí, chuẩn bị đứng dậy, trong quá trình này cũng thuận tay vớt một ít nước biển, đầu ngón tay thả vào trong miệng liếm liếm.

Đây cũng là một trong những thói quen của hắn.

Vị nước biển mặn.

Giống như máu.

Không, không phải tương tự như máu, đây chính là máu. Cảnh Tinh Hán giật mình, nhìn xuống ngón tay của mình, trên đó còn lưu lại vết máu mờ nhạt. Hắn nhìn về phía biển, một cái xác chết đang từ từ trôi đến trước mặt Cảnh Tinh Hán.

Cảnh Tinh Hán một thân toát mồ hôi lạnh.

Là một hải tặc, đao trên tay đã ném qua máu, một cỗ thi thể dĩ nhiên không thể làm hắn hoảng sợ, mà mấu chốt chính là thân phận của thi thể kia…

Đôi mắt hồng đào quyến rũ, đôi má đầy đặn, và… mái tóc dài ướt át, giống như...

Là nữ nhân của mình, còn nữ nhân mà mình yêu thích nhất, nhất là mái tóc dài như rong biển của nàng.

"Giống như rong biển đung đưa theo gió, rong biển nhảy múa trong sóng"

Máu của Cảnh Tinh Hán dồn vào đồng tử, mạch máu trong lòng bàn tay đang cầm vũ khí cũng muốn nổ tung. Mẹ nó, là ai đem người của hắn giết chết.

"Động thủ!"

m thanh phần phật đứng dậy, chuôi binh giáo khí đều lần lượt xuất ra, Cảnh Tinh Hán ác độc nhìn chằm chằm con thuyền chở hàng trước mắt, chỉ chờ đối phương tiến vào vòng vây.

Đột nhiên!

Đèn đuốc trên hai con thuyền đồng thời vụt tắt, trên mặt biển đen kịt như ẩn hiện vào một thời gian và không gian khác.

Đầu thuyền, Trình Đại Lôi phất tay ngẩng đầu, miệng phun hai chữ: "Bắn tiễn."

Hai bên mạn tàu, có người mở cung, đặt mũi tên lên.

Màn đêm là công bằng, trong khi Cảnh Tinh Hán không thể nhìn thấy Trình Đại Lôi thì Trình Đại Lôi cũng không thể nhìn thấy đối phương. Nhưng cả hai bên đều có thể cảm nhận được mối nguy hiểm ẩn chứa trong bóng tối, chẳng hạn như một số loại quái thú chưa được biết đến.

Đứng cạnh Trình Đại Lôi là Triệu Tử Long, giương cung như trăng tròn.

“Ngươi có thể bắn bao xa trên biển?"

"Trong vòng một trăm bước, ta có thể nắm chắc."

“Phải nhớ, bắn người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước." Trình Đại Lôi thấp giọng phân phó.

"Đã rõ.”

Lúc này, con thuyền vẫn duy trì tốc độ tiến về phía trước, khoảng cách của song phương không ngừng được rút ngắn.

Sau khi mất đi vị trí của đối phương, Cảnh Tinh Hán liền trở nên nóng vội, mà nữ nhân của mình bị giết càng khiến hắn thêm giận dữ.

"Xông lên!"

Hắn ra lệnh, cũng là người đầu tiên phải lao qua, nước ào ào chảy, thuyền nhỏ xung quanh giống như tường thành, một người cầm vũ khí đứng trên mũi thuyền, người còn lại ra sức chèo thuyền.

Không biết có bao nhiêu thuyền nhỏ rút ngắn vòng vây, khoảng cách càng ngày càng gần, trong đêm đen mà đường tầm mắt chỉ có thể phỏng đoán đại khái.

Ai đó nóng lòng muốn thắp lên ngọn đuốc.

Mũi tên xuyên thủng không trung, ngay lúc đối phương giơ đuốc lên, mũi tên lông vũ xuyên qua cổ họng hắn, ngọn đuốc rơi xuống biển và tắt lịm.

“Quá đẹp!” Trình Đại Lôi khen ngợi.

Khoảnh khắc ngọn đuốc được thắp lên, Trình Đại Lôi đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh, trên mặt biển dày như mực, hàng chục chiếc thuyền nhỏ lao vun vút như cào cào.

"Mũi tên, chuẩn bị."

Chỉ cần có người thắp đuốc lên là sẽ có người bắn tên ngay lập tức, tài bắn cung của Triệu Tử Long cực kỳ tốt, trong vòng trăm bước, mũi tên bắn đi nhất định không chệch hướng.

Trong một khoản thời gian ngắn ngủi, đã có mấy người ngã xuống dưới mũi tên của Triệu Tử Long.

Sát lục, yên tĩnh và đẹp đẽ.

Vào lúc này, Cảnh Tinh Hán biết rằng mình đã đụng phải một cọng rơm cứng, mà đối thủ cũng đã chuẩn bị hoàn hảo, hắn ta đã mất cảnh giác. Mục đích ban đầu của họ là giết người để đoạt lương thực và kéo con thuyền trở về Cô Lâu đảo.

Nhưng trước mắt hơn chục người đã chết, khiến hắn ta hỗn loạn, mà nữ nhân của mình bị giết lại càng khiến hắn nổi giận đùng đùng.

"Bắn tên, phóng hỏa tiễn.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right