Chương 173: Về Đến Thành Lạc Diệ
Thành Thiên Chu, Ngư Dương lâu.
Ban ngày là thời gian để Cảnh Tinh Hà nghỉ ngơi, công việc của hắn thường bắt đầu vào ban đêm.Thời điểm ban ngày không bận rộn, hắn thường sẽ hâm nóng một bầu rượu cũ, đun sôi thịt già, vừa uống rượu vừa xem Hồ Cơ nhảy múa.
Hồ Cơ là một nữ nhân tốt, không giống như những nữ nhân yếu ớt và nhỏ nhắn của Giang Nam, Hồ Cơ có chiều cao của một người đàn ông, làn da như sữa, bắp chân săn chắc và thanh tú và bộ ngực đầy đặn.
Ở thành Thiên Chu, bất kể ai nhìn thấy Cảnh Tinh Hà, sẽ phát hiện hắn luôn nở một nụ cười trên môi, hòa hòa khí khí với đám nhà giàu.
Nếu ai đó được đổi sang vị trí của Cảnh Tinh Hà, tin rằng hắn ta cũng sẽ nở nụ cười trên môi mỗi ngày. Ngày nào cũng có rượu thịt, lại có mấy mỹ nữ đứng đầu thành, hắn làm sao không cao hứng.
Có một lý do khác khiến Cảnh Tinh Hà rất vui, đó là cảm giác vượt trội về chỉ số IQ. Ai có thể ngờ rằng Hồng Hồ Tử, kẻ bị truy nã khắp Dương Châu vì cướp đoạt trên biển, lại ở trong thành vào lúc này, đem người trong thành xoay đi xoay lại mấy vòng.
Đông đông đông
Ngoài cửa tiếng gõ cửa dồn dập, một thanh âm vọng vào hỏi: "Đại... Lão gia, ngài ở bên trong không?"
Cảnh Tinh Hà đang uống rượu với Hồ Cơ, vừa uống hắn vừa ôm Hồ Cơ vào lòng, áo tơ nửa hở, mái tóc hơi loạn, Cảnh Tinh Hà cẩn thận vuốt vuốt ngực mềm như như ngọc của Hồ Cơ.
Bị quấy rầy như vậy, trong lòng hắn có chút không vui.
"Có chuyện gì vậy?"
“Là sự tình trên biển.”
Cảnh Tinh Hà nghe thế mới buông Hồ Cơ ra, hướng nàng phất phất tay nói: "Ngươi đi xuống trước đi."
Hồ Cơ bước ra cửa, đồng thời tiểu nhị cũng bước vào, hắn cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.
"Chuyện gì, không quan trọng thì đợi chút bàn lại." Cảnh Tinh Hà lạnh hừ một tiếng.
"Đại đương gia, trên biển truyền tin tức tới..."
Cảnh Tinh Hà khẽ gật đầu: "Tính toán canh giờ cũng nên có tin tức tới, lão nhị đã làm xong việc.”
Tại bên trong mật thất này, Cảnh Tinh Hà mới thoáng hiện ra một phương trùm thổ phỉ cao chót vót, tiểu nhị đứng đối diện nói chuyện với hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Thất thủ."
"Cái gì! Nói lại lần nữa!"
"Năm mươi mấy huynh đệ đều bỏ mạng, ngay cả Nhị đương gia cũng vậy. Nhị đương gia chết ngay tại chỗ, các huynh đệ cũng không kịp đưa thi thể của hắn về.”
"Cái gì!"
Cảnh Tinh Hà từ trên ghế ngồi bật dậy, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Chẳng trách Cảnh Tinh Hà khó có thể tin được, trong lúc điều tra thuyền của Trình Đại Lôi, bên kia chỉ có năm mươi người, người cầm đầu lại là công tử tay yếu chân mềm. Vì hai chiếc thuyền chở đầy ắp lương thực kia, hắn đã phái 200 người đi ra, nhưng kết quả thì ... thật không thể đoán trước được.
Ngay cả đệ đệ của hắn cũng đã chết, Cô Lâu đảo sẽ phải chịu thiệt hại rất lớn do sự cố lần này. Trên biển không chỉ có một đám hải tặc, Cô lâu đảo vốn là do đệ đệ mình nắm quyền, chuyện lần này thật sự khiến mình lo lắng. Hiện tại, hắn không thể không trở về.
Than ôi, những ngày tốt đẹp đã qua.
...
Lúc đi mất năm ngày, nhưng quay lại mất nhiều thời gian hơn vì gió giật mạnh. Giữa hành trình lại gặp bão, dù cuối cùng cũng vượt qua an toàn nhưng vô duyên vô cứ lại bị chậm trễ mất hai ngày.
Đối với Trình Đại Lôi, thời gian là sinh mệnh, câu nói này không còn là một nguyên tắc sống viển vông nữa mà trở thành hiện thực trước mắt.
Dương Châu nói chung là thịnh vượng, nhưng một khi đi về phía bắc, liền nhìn thấy tình cảnh càng ngày càng kém phồn hoa. Vào thời điểm đến Thanh Châu, đã thấy không ít người dân chạy nạn lang thang xung quanh. Khi Trình Đại Lôi dừng chân ở bến tàu để nghỉ ngơi thì gặp phải những người muốn mua lương thực với giá cao. Thậm chí, còn có các cô nương tuổi chưa mười bảy, mong muốn được lên thuyền làm bất cứ thứ gì chỉ để mong có thể đổi lấy một đấu gạo.
Không chỉ có người ở U Châu chết đói.
Thành thật mà nói, Trình Đại Lôi có chút mềm lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Điều đó không thể giúp ích gì cho cả thiên hạ, mà trước mắt hắn cũng chỉ có thể lo cho chính mình.
Cuối cùng, sau hai mươi ngày, con tàu cũng cập bến hoang vu bên ngoài Thành Lạc Diệp. Trình Đại Lôi lúc đầu chỉ dự tính trong 15 ngày, bởi vì lương thực trên sơn trại cũng chỉ chống đỡ được bấy nhiêu thời gian. Nhưng một lần đi này, lại tồn gần 1 tháng.
Bọn hắn cũng không biết tình huống trên núi bây giờ là như thế nào, không biết bọn họ có chống đỡ được không.
Ngay sau khi tàu cập bến, Trình Đại Lôi đã để Từ Thần Cơ cùng Triệu Tử Long trở lại núi trong đêm, để đưa người trong sơn trại đến lấy lương thực. Còn bản thân Trình Đại Lôi, tay cầm rìu canh giữ con thuyền, thậm chí không dám nhắm mắt.
U Châu Xích hạn hán ngàn dặm, biết bao người bụng ăn không no, nếu đem hai thuyền lương thực đặt ở chỗ này, một khi tin tức rò rỉ ra ngoài, sẽ phát sinh chuyện như thế nào, hậu quả khó mà lường được.
Đây là một bến tàu hoang vu bên ngoài thành Lạc Diệp, vào mùa đông, hàng ngàn dặm đã bị tuyết phủ trắng xóa. Gió lạnh thổi qua, như dao cứa vào mặt.
Trình Đại Lôi mặc một chiếc áo choàng và dựa vào một cái cây lớn, chiếc rìu Quỷ Diện đặt ở bên cạnh, nơi mà hắn tiện tay cũng có thể cầm lấy nó. Lúc này, cán rìu còn lạnh lẽo hơn băng. Trình Đại Lôi nhịn không được suy nghĩ, ở thời đại này, mọi người làm sao có thể chiến đấu trong thời tiết như vậy