Chương 180: U Châu Vương

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,859 lượt đọc

Chương 180: U Châu Vương

Bốn vị khách nhân cũng đứng lên, trong đầu không khỏi tự hỏi: Không phải người đứng đầu núi Thanh Ngưu là huynh đệ Cao Phi Báo sao? Khi nào lại đổi thành một người trẻ tuổi như vậy.

“Ngồi, ngồi.” Trình Đại Lôi không đứng dậy mà tùy ý vẫy vẫy tay.

Hắn nhìn bốn vị khách nhân và nói: "Chư vị, ta trước đó chưa từng gặp qua các vị, cũng không biết xưng hô quý danh như thế nào?”

"Ta là U Châu Tề Đức Cường, lần này phụng mệnh chủ công, đến núi Thanh Ngưu để mời các chư vị anh hùng."

"Chủ tử của ngươi là?"

"U Châu Dương Long Đình."

Trình Đại Lôi di dời ánh mắt, nhìn trên thân mấy người Cao Phi Hổ đang ngồi xung quanh, bọn họ lúc này đều nhìn Trình Đại Lôi, xem ra đã biết lai lịch của Tề Đức Cường.

"Tề Tướng có phải còn có một người đệ đệ gọi là Tề Đức Long a?"

Tề Đức Cường sửng sốt: "Ta có một vị đại ca tên là Tề Đức Long, cũng là người dưới trướng của chủ công, các hạ làm sao biết được, không lẽ là có quen biết với huynh trưởng ta?”

"Quan Phỉ khác biệt, làm sao ta có thể có vinh dự quen biết được lệnh huynh?” Trình Đại Lôi mỉm cười, hắn tiếp tục hỏi Tề Đức Cường, nói: "Uy danh của U Châu Vương, chúng ta cũng đã từng nghe qua, nhưng ta hằng cây, chỉ đợi rừng cây xanh tốt, tự nhiên sẽ không thể rơi vào mắt của U Châu Vương. Hai nhà không có ân oán gì, lần này…U Châu Vương sao lại nhớ đến những người như bọn ta?”

"Các hạ khiêm tốn, bên trong giới lục lâm có nhiều hào kiệt, chủ công nhắc đến các vị anh hùng ở núi Thanh Ngưu, cũng là khen ngợi không dứt miệng. Lần này chủ công đích thân viết một lá thư, lệnh cho ta trình lên đương gia của núi Thanh Ngưu.”

Tề Đức Cường từ trong ngực móc ra một phong thư, nhìn Trình Đại Lôi lại nhìn đến Cao Phi Hổ.

Cao Phi Hổ lập tức nói: "Vị này là Trình trại chủ, tất cả mọi việc ở núi Thanh Ngưu đều là Trình trại chủ lo liệu việc nhà."

"Chính là người có danh hiệu Cáp Mô Đại Vương Trình đương gia à, nghe đại danh đã lâu, lại là không nghĩ tới người thật lại trẻ tuổi như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên." Tề Đức Cường đem thư đưa tới trong tay Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi mở bức thư Tề Đức Cường trở về chỗ ngồi, hướng mọi người nói: "Nhung Tộc nhiều lần xâm phạm biên giới của chúng ta, đốt giết cướp đoạt, không chuyện ác nào là không làm, những năm gần đây lại là càng ngày càng nghiêm trọng. Chư vị tuy là thảo dân, nhưng cũng là con dân của Đế quốc, nếu có một thân bản lĩnh, hán hán nên dấn thân vào quân vụ, đền đáp quốc gia."

Trình Đại Lôi chậm rãi đóng bức thư lại, ngẩng đầu hỏi: "Ý của U Châu Vương là…Chiêu an?”

Tề Đức Cường gật đầu: "Đại Võ đã lập quốc 120 năm, Nhung tộc xem chúng ta yến ớt dễ ức hiếp, đây là sỉ nhục của nam nhi Đế quốc.”

Trình Đại Lôi cong môi, trong lòng hổ thẹn cái gì chứ, không phải là không có ai nói với hắn. Trong những năm qua, trong cuộc chiến giữa đế quốc và Nhung tộc, hầu như trăm trận trăm bại, đơn giản là bị đè ra đất đánh mấy chục năm…

"Giang sơn chín ngàn dặm, chỉ cần là nam nhi nhiệt huyết thì nên dấn thân vào chiến trường, đem thân đền ơn nước. Chủ công chỉ nhận nhân tài, chỉ cần các vị chấp nhận chiêu an, sau này nhất định có thể bái tướng phong hầu, tạo phúc cho hậu nhân.”

"Được!"

Trình Đại Lôi vỗ bàn đứng dậy, cất cao giọng nói: "Lời của Tề tướng, quả nhiên là tiếng nói trong lòng ta. Không giấu gì Tề Tướng, ta cũng là nam nhi nhiệt huyết, một giọt máu cũng sôi sục, nóng rực, ta hận ngay bây giờ không thể cưỡi ngựa phóng ra chiến trường, bảo vệ đất nước.”

Tề Đức Cường có chút sững sờ, Trình Đại Lôi làm sao lại có phản ứng lớn như vậy, mình còn có thật nhiều lời thao thao bất tuyệt chưa nói xong. Hắn sững sờ nhìn Trình Đại Lôi: "Trình trại chủ đây là... Đáp ứng?"

"Việc này sao... Sơn trại còn có rất nhiều huynh đệ, cũng không thể do một mình ta quyết định. Chuyện này vẫn phải để cho ta thương lượng với bọn họ, chẳng qua là Tề Tướng cứ yên tâm, những người có giác ngộ thấp, ta sẽ làm công tác tư tưởng chọ bọn họ.”

"Như vậy, ta cũng không ở lại đây nữa, 10 ngày sau lục lâm hào kiệt trong U Châu sẽ tụ tập ở Phong Vũ đình ngoài thành, đến lúc đó, Trình trại chủ, ngài nhất định phải đến, mọi người sẽ cùng nhau thương lượng kỹ chuyện này.”

“Ta chỉ mong 10 ngày sau chính là bây giờ!” Trình Đại Lôi.

"Vậy thì... Ta trước đi, mười ngày nữa gặp lại."

"Ta tiễn các vị.”

"Không cần phiền phức.”

“Tiễn…nhất định phải tiễn.”

Trình Đại Lôi một mực tiễn bốn người Tề Đức Cường đến dưới núi, thẳng đến khi bốn người đã lên đường, đi một khoản thật xa, đến khi quay đầu lại, vẫn thấy Trình Đại Lôi còn đứng ở dưới núi.

“Bọn họ còn ở phía sau?” Tề Đức Cường nói.

“Đúng vậy, vẫn còn đứng phía sau tiễn chúng ta đó.”

Tề Đức Cường quay đầu nhìn lại một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, "Người này có bị bệnh hay không."

"Tề Tướng đã nghe qua một câu nói, gọi là mới quen đã thân chưa?"

Dưới núi, Trình Đại Lôi đưa tay ra phía xa, xúc động nói: "Ta chỉ hận mình không thể chặt cây a!”

"Đại đương gia, người đều đã không thấy."

“Ngươi đi rồi?” Trình Đại Lôi xoa xoa mặt nói: “Vậy thì về núi.”

Mấy nhà sơn trại đều tập trung ở đại sảnh.

Mọi người đều đang bàn tán chuyện này, Đệ quốc có bốn loại người, người làm sơn tặc còn không tính là dân đen, trong lòng ai cũng cũng muốn cởi mũ sơn tặc, để vợ con có thể nâng cao đầu mà sống, đường đường chính chính là người. Nhưng mọi người cũng đã quen với sự tự do và phóng khoáng, không thích bị kiểm soát. Trước kia lại cùng quan binh đối nghịch, nếu sau khi đồng ý chiêu mộ, lại mặc trên người y phục của binh lính, đây rốt cục là tình huống gì, đều khiến tâm lý mọi người không khỏi bồn chồn.

Trong khi mọi người đang thảo luận, Cao Phi Hổ thấy Trình Đại Lôi đang ngồi đó, một mực không hề lên tiếng.

"Đại đương gia, ngươi có ý gì, thật sự tiếp nhận bọn họ chiêu an?"

Mọi người đều nhìn Trình Đại Lôi, cả đại sảnh dần trở nên yên tĩnh. Trình Đại Lôi im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: "Sắp đánh một trận rồi.”

“Đánh với Nhung tộc?” Cao Phi Hổ sửng sốt: “Dương Long Đình thật sự có khí phách như vậy, đây là lần đầu tiên Dương Long Đình chủ động tấn công Nhung tộc trong nhiều năm qua.”

Trình Đại Lôi lắc đầu: "Không phải Nhung tộc, mà là thành Hắc Thạch.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right