Chương 187: Vận Công

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,277 lượt đọc

Chương 187: Vận Công

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy có chút hả hê trong lòng, Hùng lão đại có tính khí như thế nào, ai mà có thể chịu được, chỉ cần hơi động ngón tay cũng đủ bóp chết Trình Đại Lôi. Hừ, để xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu, chọc đến Hùng lão đại, cũng là tự chuốc họa vào thân.

Cái đầu to của Hùng lão đại dí đến trước mặt Trình Đại Lôi, ánh mắt hắn ta dán chặt vào Trình Đại Lôi. Khoản cách gần như vậy, khiến Trình Đại Lôi hơi xấu hổ, mấu chốt là vì Hùng lão đại này lớn lên quá xấu xí.

Màu da giống như bánh giầy, mặt giống như vỏ cây, lông mũi thì đâm từ lỗ mũi ra ngoài, phía sai tóc tai lung tung, rối loạn.

Trình Đại Lôi nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cuộc, hắn giơ tay chỉ vào Hùng lão đại, lo lắng nói: "Ngươi…trong mắt còn ghèn.”

"..." Tất cả mọi người.

Hùng lão đại sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên cười ha ha. Trình Đại Lôi xấu hổ đến che lỗ tai: "Tiếng cười so với khóc còn khó nghe hơn."

"Chết đi."

Một chiếc búa lớn vung lên hướng vào đầu bổ tới, bang một tiếng, Tần Man dùng đao chắn lại, tiến lên phía trước một bước, dừng trước mặt Trình Đại Lôi, đối mặt với ánh mắt hung dữ của Hùng lão đại.

"Khoan đã." Trình Đại Lôi lúc này bỗng nhiên đứng dậy.

Đám người thầm nói: Người này rốt cục vẫn sợ Hùng lão đại, nhưng giờ phút này muốn cầu xin tha thứ sợ là quá trễ.

“Tần Man, đi lấy rìu của ta tới, ta sẽ tự mình đối phó.” Trình Đại Lôi nhảy ra khỏi đình, làm một động tác thủ thế với Hùng lão đại.

Mọi người đều sững sờ: Hóa ra không phải van xin lòng thương xót mà là đích thân giao chiến với Hùng lão đại.

Trình Đại Lôi cuối cùng cũng gặp được người dùng rìu giống mình, nhưng người kia dùng song thủ phủ (Hai chiếc rìu), còn mình thì chỉ dùng một thanh. Trình Đại Lôi muốn giao đấu với đối thủ, tốt nhất là đoạt được bộ da hổ và gấu đen của hắn ta.

"Đại đương gia, cẩn thận." Tần Man giao rìu cho Trình Đại Lôi, thấp giọng dặn dò.

“Đừng lo lắng.” Vừa rồi Trình Đại Lôi đã nhìn ra, Hùng lão đại này cũng là một sơn tặc đỉnh cấp, hơn nữa thực lực không kém Tần Man, giờ chẳng qua chỉ là dựa vào Tam Bản Phủ của bản thân, trong vòng ba chiêu, đối phương cũng sẽ không làm gì được mình, bởi vậy hắn mới dặn dò: "Tần Man, sau ba chiêu ngươi cứ xuất thủ."

"Đã hiểu."

Hùng lão đại có chút choáng váng, cái tên bệnh thần kinh này là ai a, lại thực sự có can đảm cùng ta động thủ. Không quản, đã giết hơn trăm người, thêm một tên cũng không tính là gì.

“Hai vị anh hùng, khoan động thủ đã, khoan động thủ đã." Đúng vào lúc này, 1 người mặc cẩm bào mang theo một đội người từ bên ngoài đi tới, cười rạng rỡ: "Ta là chính là Quân sư Lý Thiện Ngôn của U Châu vương, hai vị anh hùng nghe ta khuyên một câu, không nên động thủ, làm tổn thương hòa khí hai bên.”

Sau khi Lý Thiện Ngôn xuất hiện, đứng ra ngăn cách hai người, mà Trình Đại Lôi cùng Hùng lão đại lúc này đều đang chuẩn bị vung rìu.

“Hai vị anh hùng, đừng làm vậy, đừng đả thương hòa khí hai bên.” Lý Thiện Ngôn.

Trình Đại Lôi đưa rìu cho Tần Man ở phía sau, liếc mắt nhìn Hùng lão đại: "Nếu không phải hôm nay nể mặt của Lý quân sư, thì ta nhất định sẽ một rìu chém chết ngươi.”

“Chỉ dựa vào ngươi.” Hùng lão đại nói với vẻ khinh thường.

"Thế nào, ta là học võ nghệ từ thần tiên, có Ngũ lôi pháp trong tay, chuyện này chắc ngươi cũng đã nghe qua. Đừng nói nhảm, cẩn thận ta một sét liền đánh chết ngươi.” Nhìn dáng vẻ của Hùng lão đại, chính là một người có tay chân phát triển tốt nhưng đầu óc đơn giản, Trình Đại Lôi đơn giản chỉ khoa tay thủ thế, phô trương thanh thế hù dọa hắn ta.

"Muốn chết!" Hùng lão đại nhíu mày thành một cục.

"Người ở U Châu ai mà không biết tên tuổi của hai vị anh hùng, ngay cả chủ công cũng thường nhắc tới hai vị. Chủ công hôm nay rất muốn đến gặp hai vị, nhưng thân thể bị nhiễm phong hàn, đành phải bất đắc dĩ ủy thác cho ta tới tham gia việc đại sự của hôm nay.”

"U Châu Vương cũng biết ta!" Hùng lão đại chợt có mấy phần kiêu ngạo, nghĩ đến cũng đúng, Dương Long Đình là chủ của vạn dân ở U Châu, còn mình là người đứng đầu quần tặc, hắn biết mình cũng không có gì kỳ quái.

"Thường xuyên nói đến." Lý Thiện Ngôn cởi mở cười nói.

Hùng lão đại cũng nhếch nhếch miệng, đột nhiên nhìn thấy Trình Đại Lôi dựng thẳng hai ngón tay lên, hướng về phía chính mình lắc lắc không ngừng.

"Ngươi làm gì?"

"Vận công."

"Vận công làm gì?

"Mời Lôi." Vừa nói, Trình Đại Lôi cũng không hề buông tay xuống.

"Hỗn đản, ngươi còn muốn hại ta!" Hùng lão đại giận tím mặt.

Lục lâm đạo dùng đao liếm máu, hầu hết đều tin vào mấy điều huyền huyễn này. Liên quan đến Ngũ lôi pháp của Trình Đại Lôi, hắn cũng có nghe qua. Chỉ là loại sự tình này, nghe càng nhiều, càng dễ tin là thật.

Lý Thiện Ngôn ngăn lại Hùng lão đại, hướng đến Trình Đại Lôi phất phất tay: "Trình trại chủ, thu Thần Thông đi."

"Nhìn thiên lôi của ta!”

Trình Đại Lôi quát to một tiếng, chỉ một ngón tay vào Hùng lão đại. Hùng lão đại vô thức lùi về phía sau một bước, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại phát hiện không có động tĩnh gì xảy ra cả.

Lúc này Trình Đại Lôi cười lớn, đi vào bên trong Phong Vũ Đình. Hùng lão đại nhìn hắn, hai mắt như muốn phun ra lửa.

"Các vị anh hùng, hôm nay ta tới đây để mời các ngươi ra sức vì nước. Chỉ cần các ngươi đồng ý về dưới trướng của chủ công, thì mọi tội trạng trước đó đều được xóa bỏ, cũng bảo đảm tiền đồ của các vị, tương lại vợ con còn có thể thừa hưởng đặc quyền.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right