Chương 189: Tiễn Ngươi Về Tây Thiê
Bốn người của Trình Đại Lôi đã sẵn sàng để chuồn đi vào lúc này.
"Trình trại chủ, muốn đi à?" Lý Thiện Ngôn cười nói.
"A, vẫn còn một số việc cần phải giải quyết ở sơn trại, Lý quân sư yên tâm, trái tim của ta sẽ luôn thuộc về U Châu Vương, chỉ cần có lệnh, thì dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!”
La Thiết dò xét Trình Đại Lôi một chút, vênh vang đắc ý nói: "Xem như ngươi hiểu chuyện."
Bốn người bọn họ dắt ngựa rời đi, Trình Đại Lôi phát hiện Tề Đức Cường trong đám người, liền vui mừng nhảy qua, lớn tiếng nói: "Tề Tướng, gần nhất vẫn khỏe chứ, ta gần đây rất nhớ ngươi nha."
Tề Đức Cường có chút không thích ứng với sự nhiệt tình khó giải thích của Trình Đại Lôi, nhưng lần này hắn ta đang chuẩn bị chiêu mộ nhóm thổ phỉ U Châu để làm bia đỡ đạn, nên đương nhiên cũng phải tỏ ra khách sáo một phen với Trình Đại Lôi.
"Đa tạ Trình trại chủ quan tâm, trong lòng ta cũng nhớ đến Trình trại chủ."
"Ha ha, ta biết là như thế vậy mà." Trình Đại Lôi dùng lực đấm bóp bả vai Tề Đức Cường.
Một số binh lính U Châu xung quanh Tề Đức Cường thấy cảnh này thì trong lòng liền tự nhủ: "Lão Tề và tên sơn tặc này có quan hệ tốt như vậy sao!"
"Ai, Lão Tề, mấy vị này là ai vậy, ngươi làm sao không giới thiệu cho ta." Trình Đại Lôi nói.
Tề Đức Cường cũng là bắt đắc dĩ, không có lựa chọn nào khác ngoài việc giới thiệu từng người một với Trình Đại Lôi, biểu hiện của Trình Đại Lôi rất hào hứng.
"Ồ, ngưỡng mộ đã lâu, huynh đệ của lão Tề chính là huynh đệ của ta a.”
"Nguyên lai là ngài sao, chúng ta cũng thường xuyên nghe Lão Tề nói về các ngài.”
“Mọi người mới gặp như đã thân quen, trò chuyện với nhau thật vui, dứt khoát cùng kết bái đi.” Trình Đại Lôi.
"..." Tất cả mọi người.
Mọi người đều là U Châu Thượng tướng, có tiền đồ to lớn, như thế nào còn muốn đi kết bái với một tên sơn tặc.
"Trình trại chủ, ngươi không phải muốn đi à?" Tề Đức Cường không còn cách nào khác, đành phải nói như vậy.
“Ồ, đi chứ, đi chứ.” Trình Đại Lôi vỗ mạnh vào vai Tề Đức Cường, trước khi rời đi còn không quên nói: “Lão Tề, không dùng thì đưa ta.”
Tề Đức Cường thầm nói: Mình giống như không có ý muốn biểu đạt ý tứ.
Sau khi Trình Đại Lôi rời đi, một số người xung quanh nhìn chằm chằm vào Tề Đức Cường. Tề Mặc Cường bị nhìn chằm chằm có chút rùng mình: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"
"Tề Tướng, chúng ta là quân nhân, cùng sơn tặc như nước với lửa, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ đến tiền đồ sau này của mình, không nên cùng sơn tặc qua lại thân mặt như vậy chứ.”
"..." Tề Đức Cường.
Con ngựa phi nước đại, dần rời xa Phong Vũ Đình, Trình Đại Lôi mặc một chiếc áo choàng, hận không thể vùi đầu vào chiếc áo choàng để chắn gió.
"Tên La Thiết đó đúng là ngông cuồng thật, hắn căn bản không xem U Châu lục lâm đạo ra gì cả." Cao Phi Hổ nhớ tới La Thiết vẫn có chút oán khí.
“Đại đương gia, không cho ta ra tay, nếu không ta chắc chắn cho hắn biết mùi lợi hại.” Tần Man hừ lạnh một tiếng
"Được rồi, hắn ngông cuồng thì kệ hắn đi, liên quan gì đến chúng ta." Trình Đại Lôi sớm đã tra xét tin tức La Thiết, người này cũng là nhân vật đỉnh cấp, nếu như động thủ, Tần Man cũng quá sức.
Mà trừ La Thiết ra, Trình Đại Lôi cũng chí ít nhìn thấy ba tên nhân vật đỉnh cấp khác. Dưới trướngU Châu Vương, có thể nói là nhân tài đông đúc.
"Đại đương gia, chúng ta cứ đi như vậy sao, U Châu Vương muốn phong tướng, chúng ta không có mặt, nói không chừng vị trí đó sẽ bị Hùng lão đại chiếm mất.”
“Hôm nay đã lộ diện trước mặt mọi người, bày tỏ chút thành ý của chúng ta kà được rồi.” Nhắc đến hai chữ “Thành ý” Trình Đại Lôi không thể không cười thành tiếng, hắn xua tay đắc ý: “Còn về chuyện Hùng lão đại giành với ta sao, lần này là U Châu Vương cần đến ta, không phải ta cầu xin U Châu Vương, cứ chờ đi, chức quan này hắn sẽ tự mình dâng đến cho ta thôi.”
Đi được mấy chục dặm, trên đường đi gió càng lúc càng mạnh, Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, phía trước có cây đại thụ, chúng ta đến dưới tàng cây tránh gió, tiện thể ăn một chút gì rồi đi.”
"Được rồi nghỉ ngơi một chút.”
Chống đỡ tới bây giờ, Trình Đại Lôi cũng có chút đói bụng, ai ngờ Lý Thiện Ngôn sẽ không mời cơm chứ.
Mấy người đứng dưới gốc cây lấy lương khô mang theo để ăn. Một bên vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này liền nghe thấy xa xa truyền đến tiếng móng ngựa, một đoàn người liền chạy tới đây.
Cao Phi Hổ nhướng mày: " Đại đương gia, hình như là xông tới chúng ta."
Trình Đại Lôi cũng đã vực dậy tinh thần và nói: "Hãy chuẩn bị một chút, nếu thất sự xông đến đây, thì cứ chiếu cố bọn hắn cho tốt.”
Tám con ngựa nhanh chóng lao tới ngay đây, mà trước khi họ đến gần, Cao Phi Hổ đã nhận ra người bên kia là ai.
"Kỳ Đao, Nhị đương gia của núi Phục Hổ."
"Hóa ra là người của Hùng lão đại.”
Đám ngựa hí lên, tám con nhanh chóng dừng lại cùng một lúc. Ánh mắt của Kỳ Đao rơi vào Trình Đại Lôi: "Trình Đại Lôi, trại chủ của chúng ta đã phân phó, hôm nay tiễn ngươi về tây thiên."
Cao Phi Hổ đằng một tiếng đứng lên: "Hùng lão đại có ý tứ gì, chúng ta cùng Phục Hổ xưa nay nước sông không phạm nước giếng, các ngươi..."
“Được rồi.” Trình Đại Lôi đã nắm chặt rìu: “Còn nói mấy lời vô dụng để làm gì, động thủ đi.”
Người ta đã rõ ràng cầm đao tìm đến đây, ngươi còn lải nhải dông dài làm gì, trực tiếp động thủ á.
Trình Đại Lôi mang theo rìu, tiến tới.
Kỳ Đao không nghĩ tới đối phương trực tiếp như vậy, cảm giác bị giết so giết người còn muốn hung mãnh hơn.
Trong điện quang hỏa thạch, song phương đã chiến thành một đoàn. Tần Man dùng thương lớn quét qua, tiêu diệt từng người một, trước mặt Tần Man, bọn họ giống như một tờ giấy mỏng.
Kỳ Đao hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Man, bị hắn một phát xuyên trúng tim. Một số người thì chết, số khác trốn thoát và một người bị Trình Đại Lôi bắt giữ trước khi kịp co giò bỏ chạy.
"Tha mạng, tha mạng, Trình trại chủ đừng có giết ta."
"Được rồi, được rồi." Trình Đại Lôi nói: "Không ai muốn giết ngươi, ngươi đem đầu của Kỳ Đao mang về, giúp ta chuyển lời cho Hùng lão đại.”
"Lời gì?" Cái người này theo bản năng nói.
"Nói cho hắn biết..." Trình Đại Lôi hơi đến gần, nói: "Thôi bỏ đi, hắn nhìn thấy đầu của Kỳ Đao thì sẽ tự hiểu ta muốn nói gì.”**