Chương 192: Ta Đầu Hàng!

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,646 lượt đọc

Chương 192: Ta Đầu Hàng!

Trình Đại Lôi đánh giá Lý Như, cô ta tuy ăn mặc đồ tang, nhưng lại không giảm phân nửa điểm quyến rũ, càng nổi bật lên vóc người cao gầy duyên dáng yêu kiều.

Chắc chắn, mẹ kế hoàng hậu còn hấp dẫn hơn cả Bạch Tuyết.

Tiểu Điệp mang theo Trình Đại Lôi đi khắp nơi có thể giấu người trong Tô gia, kết quả lại không thu hoạch được gì, sau cùng đành phải trở lại trước linh đường của Tô gia.

Tô gia lớn như vậy, muốn giấu một người rất dễ dàng. Lý Như đến tột cùng đem Tô Anh giấu chỗ nào, hoặc là, đúng như Lý Như nói, Tô Anh căn bản không ở Tô gia.

Tình hình thật phức tạp.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Điệp không biết làm sao bây giờ.

"Trình trại chủ, ta đã nói qua Anh nhi không ở trong phủ, nếu như Trình trại chủ biết tin tức của Anh nhi, nhất định phải nói cho ta biết, trong lòng ta cũng rất lo lắng cho cô ấy.”

Trình Đại Lôi luôn cảm thấy nụ cười thoáng qua trong mắt Lý Như, giống như một sự chế giễu, trào phúng.

"Chúng ta đi!" Trình Đại Lôi kéo Tiểu Điệp theo.

"Nhưng tiểu thư..."

Trình Đại Lôi nắm lấy Tiểu Điệp và bước ra ngoài, trước khi rời đi, hắn liếc nhìn Lý Như.

Nụ cười trong mắt Lý Như thoáng chốc biến mất, ánh mắt quét một vòng về hướng linh đường.

Bước chân của Trình Đại Lôi dừng lại, theo ánh mắt của Lý Như nhìn về phía linh đường.

Trên linh đường bày biện một cái quan tài.

"Đem quan tài mở ra!"

Trình Đại Lôi cầm thanh gỗ hướng về phái linh đường.

"Không được, hài cốt vong phu chưa lạnh, sao có thể mở quan tài, nhanh ngăn hắn lại!"

Trình Đại Lôi cầm thanh gỗ lớn trên tay quét qua, đập một cái vào nắp quan tài, nắp quan tài ngay lập tức bung ra.

Trong quan tài, tay chân của Tô Anh bị trói, miệng cũng bị buộc bằng vải trắng.

Trình Đại Lôi ôm Tô Anh ra và kéo dây thừng trên người cô, Tô Anh lúc này đã run lên vì sợ hãi, cô ôm chặt lấy Trình Đại Lôi không buông.

Nhất định là Lý Như biết Trình Đại Lôi vào phủ, liền khẩn cấp đem Tô Anh chuyển đến và giấu trong quan tài. Không thể tưởng tượng, trong đoạn thời gian ngắn đó, Tô Anh nằm trong quan tài tối tăm, làm sao có thể chịu được.

Trình Đại Lôi ôm Tô Anh không thả, ánh mắt rơi trên thân Lý Như, Lý Như bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vô ý thức lùi lại phía sau một bước.

“Chuyện hôm nay, khi khác ta nhất định sẽ tính sổ một lượt!”

Trình Đại Lôi ôm Tô Anh rời đi, mà không ở lại Tô gia, tình hình hiện tại của Tô Anh không tốt lắm.

Một mực trở lại tiểu viện, cho Tô Anh ăn ít cháo loãng, cô mới dần dần khôi phục chút tinh thần, bỗng nhiên khóc ra thành tiếng.

Có thể khóc là chuyện tốt, không thể trực tiếp suy sụp tinh thần khi gặp chuyện như vậy.

"Được rồi, không sao, không sao."

Trình Đại Lôi không hỏi Tô Anh chuyện gì đã xảy ra, hắn không muốn cô phải nhớ lại sự thống khổ vừa rồi.

Tô Anh nắm lấy góc quần áo của Trình Đại Lôi, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn nói: "Huynh là người tốt."

“Uh…nàng có thể ngừng phát thẻ người tốt được không?” Trình Đại Lôi có chút không nói nên lời, mặc dù hắn là người tốt, nhưng đó là sự thật.

Đột nhiên, Tô Anh ngẩng đầu lên, chặn miệng đang nói chuyện của Trình Đại Lôi, trong nháy mắt Trình Đại Lôi như bị điện chập mà run rẩy, đầu trống rỗng, như lọt vào trong sương mù.

Đô, áp trại phu nhân giai đoạn thứ tư phát động: Giúp Tô Anh đoạt lại tài sản.

Trình Đại Lôi giật mình, lúc này lại có nhiệm vụ mới.

"Tiểu thư, không ổn rồi, quan binh đã bao vây cả sân rồi." Tiểu Điệp lúc này đột nhiên xông vào phòng.

Trình Đại Lôi bước ra khỏi phòng, chỉ thấy cửa sân bị đập mạnh, năm mươi sáu mươi sĩ quan và binh lính được trang bị đầy đủ xông vào sân. Họ đều mặc áo giáp đầy đủ và cầm thương trên tay.

Đằng đằng đằng!

Trên tường cũng đầy người, kéo ra cung tiễn nhắm chuẩn Trình Đại Lôi.

Ánh mắt nhìn xung quang, lấy trang viên làm trung tâm đến con phố phía trên, đều chật ních quan binh.

"Đem đường vây quanh, xe ngựa, điều xe ngựa tới, còn mấy con phố đều phải vây quanh, một con ruồi cũng không được thoát ra ngoài.”

Trình Đại Lôi nhìn cảnh này, trong lòng nghĩ: Có phải cần dàn một trận đánh lớn như vậy để bắt được mình không? Mẹ nó, cả ngàn người a.

"Ta..." Trình Đại Lôi giơ tay lên: "Đầu hàng."

Trình Đại Lôi lúc còn ở Tô gia, Lý Như liền bí mật phái người đi thông báo quan binh trong thành.

Quan binh tới trễ một chút.

Đương nhiên, không thể mong đợi hiệu quả cao của quan phủ ở thời đại này, sau khi Lý Đại Đầu tốn nhiều công sức, vung tiền không ít thì người trong thành mới bắt đầu chuyển quân.

Khi đối phương nghe nói đó là Trình Đại Lôi, nhất thời như lâm đại địch, vốn dĩ muốn giả vờ như mình không biết, nhưng sau khi biết chỉ có một mình Trình Đại Lôi, về sau mới nảy sinh một số dã tâm.

Nếu có thể bắt được Trình Đại Lôi, đó sẽ là một công lao lớn.

Nhưng Trình Đại Lôi này không được coi thường!

Kẻ này giết người không chớp mắt, phụ nữ già yếu, trẻ con đều là hồn ma dưới lưỡi rìu của hắn, điều đáng sợ hơn là trong truyền thuyết người này còn có thể dùng phép thuật, bắt được hắn cũng không dễ dàng chút nào.

Kết quả là vị tướng tên Kiều Dã này đã huy động tất cả quan binh mà hắn ta có thể huy động, mười đội, cả nghìn người.

Đại Quân đuổi đến Tô gia, Trình Đại Lôi đã rời đi. Sau đó Kiều Dã mang người tới tiểu viện của Tô Anh, đem sân nhỏ ba tầng ngoài ba tầng trong vây quanh, sau đó mới đánh bạo đi vào trang viên.

Phía trước có binh lính mang khiên cản trở, còn có người mang theo một thùng máu chó đen, sẵn sàng đổ lên người Trình Đại Lôi bất cứ lúc nào.

"Trình Đại Lôi, đừng kháng cự, ngươi đã..."

“Ta đầu hàng.” Trình Đại Lôi giơ tay

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right