Chương 194: Buổi Sáng Bận Rộ
Vào sáng sớm, với tiếng trống đầu tiên, cánh cổng của thành Lạc Diệp từ từ mở ra.
Như trước đây, nhiều người vào thành chen chúc ở cổng. Có những người mang gánh vào thành làm ăn buôn bán nhỏ, có người trong nhà hết gaoh mà đi vay tiền của những người giàu có trong thành, có người không đủ ăn muốn kiếm tiền, nên chạy vào thành kiếm sống.
“Đừng có chen lấn, ai chen lấn về phía trước, cây thương dài của bổn quân sư sẽ không tha cho người đó đâu.”
Thân Đồ hét lớn, cây roi trên tay hắn vung lên, phát ra tiếng động trong không khí.
Hôm nay vẫn như thường lệ, không có gì ngạc nhiên. Trong số những người chờ vào thành, không có một người nào có thể vắt ra chút chất béo. Đối với những người giàu có, Thân Đồ không dám áp chế họ quá mạnh, cũng không thể nói trước bọn họ có thân thích gì với quý tộc trong thành hay không.
Ba tiểu thương từ xa đến, một người bán dép rơm, một người bán đậu xanh, một người bán thịt lợn.
“Đây là đôi dép rơm mà ngươi làm.” Thân Đồ hỏi, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, một nỗi bi thương không thể giải thích được dâng lên. Con đường làm quan long đong của mình, năm tháng bị quan viên chèn ép, lúc này đều lần lượt hiện ra.
"Tay nghề tốt, làm việc chăm chỉ."
Ban đầu, Thân Đồ muốn lấy hai đôi dép rơm của bên kia, nhưng bằng cách nào đó, hắn cứ thế bỏ qua, lại còn động viên đối phương hai câu.
Ba người làm ăn nhỏ cứ vậy trà trộn vào thành.
Không lâu sau, một thanh niên từ phương bắc đến, ngồi trên ngựa, giương một thanh trường thương, mà trước mặt còn có một nữ nhân dắt ngựa.
Hắn ghét nhất những đứa con nhà giàu như vậy, tiêu xài hoang phí lại còn hay gây sóng gió. Mà loại người này, Thân Đồ cũng không dám trêu chọc. Hắn còn thậm chí không dám kiểm tra, cứ như vậy để đối phương vào thành.
Một người đàn ông lực lưỡng khác gánh củi đi vào, diện mạo cũng ưa nhìn, đứng trước mặt hắn như một tòa tháp sắt.
"Ngươi làm gì?"
Trước khi Thân Đồ chất vấn hắn ta, liền bị đối phương rống lên. Hắn sửng sốt, sau đó can đảm nói: "Ta hỏi ngươi làm sao, ngươi hung dữ cái gì, Cáp Mô Đại Vương như vậy mà đêm qua đã bị bắt, thôi được rồi, đi vào đi.”
Sau đó, ở cổng thành, một huynh đệ vào thành mãi nghệ, thợ săn Tiểu Triệu..., Thân Đồ chà chà mồ hôi trán, trong lòng đột nhiên có chút mệt mỏi.
Hôm nay mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhưng tại sao luôn cảm thấy có gì đó không ổn? Theo đạo lý thường tình thì không nên có nhiều người vào thành vào mùa đông như vậy.
Tiểu thương, công tử cưỡi ngựa, tráng hán gánh củi, huynh đệ mãi nghệ, thợ săn Tiểu Triệu... Những người này sau khi vào thành, đi một vòng, sau cùng lại lục đục ngo ngoe tiến đến cửa sau Hồ Đế Lao.
"Quân sư!"
Lưu Quan Trương là mấy người buôn bán nhỏ, công tử ca Lâm Thiếu Vũ, dẫn ngựa Tiểu Bạch Lang, gánh củi Tần Man, mãi nghệ là Cao Phi Hổ Cao Phi Báo, thợ săn Triệu Tử Long...
Từ Thần Cơ khoát khoát tay: "Sơn trại có bao nhiêu người đến?”
"Bao gồm cả chúng ta, hôm nay tổng cộng có hơn năm mươi người vào thành." Lưu Bi nói: " Hoàng tổng quản ở lại sơn trại. Hai nghìn huynh đệ có thể chiến đấu trong sơn trại đều đã sẵn sàng, lấy khói lửa làm hiệu, chỉ cần chúng ta quyết định động thủ, đại đội tùy thời có thể đánh tới."
“Được rồi!” Từ Thần Cơ kích động nói: “Tối nay bắt đầu đi, đập phá ngục giam giải cứu Đại đương gia.”
"Đại đương gia liều chết đi lấy lương thực cho chúng ta, chúng ta cũng nhất định vì hắn xông pha khói lửa." Hùng Đại Hùng Nhị nói.
“Chậm, chậm.” Lưu Bi nhìn Hùng Đại Hùng Nhị, hắn không nghĩ tới hai huynh đệ nhà này còn có thể nói ra mấy từ “xông pha khói lửa”: "Đây chỉ là dự tính xấu nhất, đại lao nhất định phòng vệ nghiêm ngặt, chúng ta coi như có thể cứu Đại đương gia ra, nhưng sẽ có rất nhiều huynh đệ mất mạng. Huống hồ tình hình ở đại lao như thế nào chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, do đó, chúng ta không có lỗ mãng động thủ."
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Từ Thần Cơ đêm qua không ngủ, nhẫn nại mài dao, nói như thế nào, dao của ông ta đã đói khát lắm rồi.
"Trên đường đi ta đã nghĩ tới, chúng ta trước phái người đi tìm hiểu tình huống ở xung quanh đại lao, còn có Tô gia tiểu thư, cũng phải phái người bảo vệ cô ấy. Đương nhiên, ta nghĩ tới những thứ này, Quân Sư cũng nhất định sớm nghĩ đến."
"..." Từ Thần Cờ dừng lại, sờ râu nói: "Đó là đương nhiên, ta sắp xếp người làm."
“Điều quan trọng nhất là…” Lưu Bi nói: “Không thể để Đại đương gia bị ủy khuất tròn ngục.”
Trong số những sơn tặc ở trại Cáp Mô, không thiếu kẻ đã từng sống trong đại lao, theo bọn họ, đại lao ở thành Lạc Diệp được biết đến là nơi người sống vào, người chết ra, bên trong có mười tám dụng cụ tra tấn, mọi thứ đầy đủ. Chưa nói đến những thứ khác, thức ăn trong đó không ngon bằng thức ăn cho lợn, cọ rửa nồi niêu cám thậm chí là bữa cơm tù, trong bữa cơm tù còn có cát, đinh, sì nữa.
Nghĩ đến đây, Từ Thần Cơ đột nhiên cảm thấy mũi có chút đau: "Đại đương gia có thể chịu đựng được chuyện này, chúng ta phải sớm giải cứu hắn."
…….
Hôm nay là ngày đưa tang của Tô Tứ Hải, rất nhiều người trong thành đến đưa tang, mọi người nhìn thấy Lý Như mặc mặc đồ tang đội lê hoa đái vũ, trong lòng thầm nghĩ: Tô Tứ Hải lúc còn sống thật là có diễm phúc a.
Nhưng mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái, đối với Phú Hộ giàu có như Tô Tứ Hải thì ít nhất phải từ bảy đến bốn mươi chín ngày sau khi chết, mới yêu cầu nhà sư và các đạo sĩ phải làm Tam Đường pháp sự, tại sao Tô Tứ Hải chưa qua bảy ngày, đã bị đưa ra cửa.
Đương nhiên, ý niệm này mọi người cũng chỉ là nghĩ đến trong lòng mà thôi, cây đổ bầy khỉ tan, không có ai sẽ vì Tô Tứ Hải ra mặt vào lúc này.