Chương 198: Nữ Nhân Phiền Phức
"Chuẩn bị kiệu."
Lý Như phun ra hai chữ trên môi thơm, đem chứng từ do Tô Anh viết thu vào tay áo. Hôm nay, cô ta có một cuộc hẹn với thành chủ thành Lạc Diệp, thời gian tuyệt đối không thể chậm trễ.”
Một chiếc kiệu nhỏ đi vào trước Phủ Thành Chủ, sau khi thông báo, Lý Như được người hầu ở Phủ Thành Chủ dẫn đến đại sảnh.
Khoảng một nén hương, Phương Bá Sơn, thành chủ thành Lạc Diệp, mới từ bên ngoài đi vào.
Phương Bá Sơn có một cái bụng phệ lớn, nếu nói là vị thành chủ, ngược lại càng giống một thương nhân hơn.
"Phương đại nhân." Lý Như đứng dậy, thật tâm chúc câu "Vạn phúc".
"Tô phu nhân, ngồi, mời ngồi." Phương Bá Sơn nói: "Trong phủ có một số việc, không thể trì hoãn, làm Tô phu nhân phải đợi lâu. Đúng rồi, Tô huynh vừa mới qua đời, theo lý, phu nhân nên ở trong nhà chịu tang, làm sao Tô phu nhân lại đến chỗ của ta?”
"Ai, nếu như không phải uất ức, thì làm sao một nữ nhân như ta có thể tìm đến thành chủ đại nhân chứ.”
“Có chuyện gì?” Phương Bá Sơn nghiêng người hỏi.
"Trình Đại Lôi đó đã làm rất nhiều điều ác, mà bây giờ hắn ta bị bắt, cũng là thành chủ anh minh, vì dân trừ hại. Nhưng mấy tên ác nhân kia lại đem chuyện này mà quấy nhiễu lên đầu ta, nhiều lần đến nhà quậy phá. Hôm nay thì ném một cây đao, ngày mai lại giội trên cửa một thùng máu."
Phương Bá Sơn khẽ cong môi, hắn không ngốc, ném đao, giội máu sao, ngươi xem sơn tặc ở trại Cáp Mô là một đám lưu manh à, làm sơn tặc cũng cần có tôn nghiêm của mình đó.
"Ta chỉ đến hỏi thành chủ một tiếng, bao giờ ngài giết tên ác tặc đó, hắn chết rồi cũng cắt đứt suy nghĩ của đám tặc kia.”
“Cái nay sao..." Phương Bá Sơn không định giết Trình Đại Lôi, bắt được Trình Đại Lôi đã lập một công lớn rồi, báo cáo lên trên, đương nhiên sẽ có giá trị hơn cái chết. Hơn nữa, để người sống, vạn nhất sơn tặc ở trại Cáp Mô nổi điên, thì ta lấy cái gì mà áp chế.
Lý Như không hiểu suy nghĩ của Phương Bá Sơn, cô ta ra một chiếc hộp gỗ và nói: "Ngoài ra, còn một điều nữa, trước khi vong phu qua đời, ông ấy đã hứa sẽ tặng thành chủ một viên Dạ minh châu, đây là vong phu lúc còn sống đã phân phó, hôm nay ta cố ý đưa tới cho thành chủ.”
"Dạ Minh Châu, cái gì..."
Phương Bá Sơn còn có chút hoang mang, đột nhiên thấy chiếc hộp gỗ được mở ra, bên trong là một viên Châu bảo to bằng nắm tay, phát sáng nhẹ nhàng và lặng lẽ.
Phương Bá Sơn nhất thời cười đến không ngậm miệng được: "Là như thế vậy, là như thế vậy, Tô huynh làm người thật không thể chê, thiếu đồ của ta trước khi chết lại nhớ rất rõ."
"Vong phu làm người chính là như vậy, có bao nhiêu tình nghĩa mới kết giao bằng hữu cùng Phương đại nhân, vậy chuyện của Trình Đại Lôi..."
“Đừng lo lắng, ta sẽ lo liệu.” Phương Bá Sơn đảm nhiệm nhiều việc.
Phương Bá Sơn tay cầm Dạ minh châu nâng niu đến không nỡ bỏ xuống, vẻ mặt có chút ngập ngừng khi thấy Lý Như vẫn đang ngồi ở đâu. Sau đó hắn hỏi: "Tô phu nhân, còn có chuyện gì khác sao?"
"Ai, đáng lẽ ta không nên nói với thành chủ, đây chỉ là một chút chuyện nhà, cũng không muốn làm thành chủ không vui.”
"Đến tột cùng là chuyện gì?" Phương Bá Sơn đã bắt đầu cảm thấy nữ nhân này có chút phiền phức.
"Còn không phải nữ nhi của ta, Tô Anh, nàng và sơn tặc kết giao đã làm Tô gia hổ thẹn. Vong phu vừa chết, càng không có quản được nàng. Hôm nay nàng tìm đến ta, dùng tài sản đổi ba ngàn lượng ngân lượng ra ngoài tiêu xài. Tài sản kia vốn là do xong phu dành dụm cả đời, vốn là chờ con gái đến tuổi thì truyền lại, nhưng nhìn tính tình hiện tại của nàng, ta thực sự không yên lòng đem Tô gia giao cho nàng nha."
"Có chuyện như vậy sao.”
“Làm sao có thể giả được?” Lý Như thở dài: “Ta sợ con bé không nhận nợ, nên đã yêu cầu nàng viết chứng từ, lát nữa, ta sẽ phái người đem tiền qua cho nàng. sau này tôi sẽ phải gửi tiền cho người khác. Có cha mẹ nào mà muốn con mình bị đói. Nhưng ta sợ, hôm nay là 3 ngàn lượng, ngày mai là 5 ngàn, khi về đòi thì làm sao mà không cho, nhưng Tô gia không thể chịu được việc tiêu xài hoang phí của nàng.”
Phương Bá Sơn đem chứng từ nhìn một lần, nhất thời giận tím mặt, bàn tay vỗ bàn một cái.
"Hồ nháo, có hài tử như vậy, phải quản cho tốt.”
"Sau khi chồng chết, mặc dù có thể quản nàng, nhưng dù sao ta cũng cũng chỉ là mẹ kế, nói nặng nói nhẹ cũng không được.”
"Ta thay phu nhân làm chủ, phần chứng từ này cứ để lại đây, nàng ta còn đến đòi tiền phu nhân, thì cứ bảo đến đây gặp ta.”
..................
Tô Anh đợi trái đợi phải, cũng không thấy Lý như đem ngân lượng tới, liền không nhịn được mà tìm đến Tô Phủ. Đúng như dự đoán, vừa vào cửa liền bị chế nhạo, một đồng cũng không đòi được.
Cô rời khỏi Tô gia, gió lạnh thổi tới, càng khiến cô thêm sầu não. Vốn định kiếm chút tiền để cứu Trình Đại Lôi, vậy mà bây giờ thì Trúc Lam múc nước công dã tràng.
Một bóng người đi trên đường mà nước mắt không kìm được liền rơi xuống. Đúng lúc này, sau lưng có người vỗ nhẹ vào vai cô.
Tô Anh sửng sốt, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Bạch Lang đứng ở sau lưng mình.
"Xuỵt, đi theo ta."
Tiểu Bạch Lang vẫy tay với Tô Anh và dẫn Tô Anh đến tửu lâu, trên đường đi, Tô Anh đã kể cho Tiểu Bạch Lang nghe về chuyện vừa rồi của mình.
"Ta luôn âm thầm nhìn theo cô, thấy người của Tô gia muốn ngăn cản cô, cuối cùng quả nhiên cũng xảy ra chuyện. Nhưng mà cũng không sao, đợi qua được lúc này, có thể từ từ tình một thể với Tô gia.”