Chương 226: Không Đánh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,868 lượt đọc

Chương 226: Không Đánh

U Châu Vương ra quân lệnh để cho Tề Đức Cường trong vòng ba ngày công phá trại Cáp Mô, chặt đầu Trình Đại Lôi. Vậy mà Tề Đức Cường đã phải dùng thời gian bao lâu... Mười ngày.

Thời gian mười ngày này, hắn cùng Trình Đại Lôi, hai bên không đánh một trận chiến nào.

Trình Đại Lôi quyết định dùng chiến lược giống như Tiết Bán Xuyên, chỉ có hai chữ: Không đánh.

Mặc kệ các người ở bên ngoài náo thành cái dạng gì, giả vờ rút binh, yếu thế dụ địch các loại, ta đều kiên trì không ra, cái gì mà đánh trận, Trình Đại Lôi kiên quyết không làm.

Mà bên trong rừng núi, không thể triển khai các loại vũ khí quy mô lớn như máy bắn đá để công thành khí giới. Mà cổng thành trại Cáp Mô quá nhỏ, Tề Đức Cường mang một vạn người, mỗi lần công thành chính thức cũng chỉ dùng mấy ngàn binh sĩ.

Dựa vào mấy ngàn người này không thể đánh tan được trại Cáp Mô.

Hai quân ngưng chiến, Trình Đại Lôi liền đứng ở trên cổng thành nhìn xuống, muốn gọi Tề Đức Cường đầu hàng.

"Lão Tề a, ta còn nhớ rất rõ chúng ta cầm đuốc soi suốt đêm, kề đầu hạ gối cùng nhau nói chuyện, ngươi muốn đi phương xa, ta muốn tới tìm cô nương của ta."

"Ngươi và ta mới quen đã thân, tuy không phải thân huynh đệ nhưng thân hơn huynh đệ, không nghĩ tới hôm nay huynh đệ chúng ta, lại gặp mặt trong trận chiến.”

"Lão Tề, ta mới làm một thủ thơ, ca tụng tình cảm huynh đệ chúng ta, ta đọc cho ngươi nghe..."

"Ta nhớ rất rõ chúng ta từng Hồng Nhạn Truyền Thư, trong thư ngươi nói Dương Long Đình chỉ là giá áo túi cơm, để ngươi lên làm U Châu Vương tất nhiên so với hắn càng tốt hơn."

.................

Tề Đức Cường rốt cục cảm nhận được tâm trạng bị lời đồn chi phối hoảng sợ của Dương Long Đình, mà loại lời đồn này, không sát thương người, nhưng làm người khác buồn nôn chính mình. Nhất là một câu cuối cùng, hoàn toàn là vạch trần ý đồ, nếu để U Châu Vương biết, trước không bàn hắn tin hay không, trong lòng khẳng định sẽ có khúc mắc, ngày sau tiền đồ của mình coi như hủy. Mà nếu như để nó lan truyền trong đám binh sĩ, thì mình lại giống như có tật giật mình.

Trình Đại Lôi cũng không phải một cái đối thủ mạnh, nhưng tuyệt đối là một đối thủ chán gét nhất.

Tốt a, ngươi đã không ra, ta cũng không đánh, vậy thì hãy để đại binh đông đinh ở núi Thanh Ngưu này, hộ tống đội xe vận lương thảo.

Nhưng nếu để một vạn đại quân thủ ở chỗ này, thực sự có chút không đáng. Tề Đức Cường bất đắc dĩ hướng đến U Châu Vương xin giúp đỡ, thừa nhận bản thân không thể đánh tan được trại Cáp Mô.

Để Dương Long Đình mang một bộ phận người trở về, chỉ giữ lại một số người bảo hộ đội ngũ vận lương.

Nhưng như thế, Trình Đại Lôi lại đến tinh thần, tấn công vào ban đêm, đốt lửa, đặt bẫy ... Ỷ vào địa hình quen thuộc, Trình Đại Lôi mang theo một đội người cướp bóc đội ngũ vận lương. Có thể đoạt cứ đoạt, không đoạt được thì đốt... Mà tuyệt đối không cùng người chính diện chém giết một phen, chỉ khi gặp một toán đông quân thì lập tức bỏ chạy về sơn trại, một bóng người cũng đều không thấy.

Sau cùng U Châu Vương vận 10 xe lương, chí ít tổn thất ba xe, sau một hồi tính toán, còn không bằng ngay từ đầu cứ tuân thủ quy củ của trại Cáp Mô, cho Trình Đại Lôi hai mươi phần lương thực.

Mộ bên cùng Trình Đại Lôi chơi trốn tìm trong rừng cây, mà bên kia chiến trường chính của Dương Long Đình vẫn là ở thành Hắc Thạch.

Công thành cũng không mấy thuận lợi.

Địa đạo, tập kích, thích khách... Những biện pháp có thể dùng để công thành đều đã làm, tất cả đều mang lại áp lực cực lớn cho Tiết Bán Xuyên, nhưng vẫn không thể hiệu quả.

Thiếu lương thủy chung là một cái tâm bệnh của Dương Long Đình, Trình Đại Lôi nắm đường lương trong tay, đã muốn cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, không ra đoạt lương, mà ngươi lại cứ không ngừng tăng giờ làm việc.

Cảm giác bị người ta nắm chặt cổ họng là gì, Dương Long Đình hiện tại chính là đang trải qua cảm giác đó. Về sau, cứ mỗi lần hắn tấn công thành Hắc Thạch, thủy chung đều không thể ứng phó một cách toàn diện.

Dương Long Đình cảm giác mình đang rơi vào một vũng bùn. Nửa đời chinh chiến, hắn đã gặp được rất nhiều địch nhân, cường đại, tàn nhẫn, giảo hoạt... Nhưng tuyệt không có tên địch nhân đáng kinh tởm nào giống như Trình Đại Lôi và Tiết Bán Xuyên.

Thói quen này của hai người, sẽ không phải là do cùng một sư phụ dạy dỗ ra đi, hoặc là giữa bọn hắn có một loại hợp tác nào đó.

Dương Long Đình đã có ý định đi diệt Trình Đại Lôi, trước hết cứ giết con cóc, về sau lại trảm Tiết Bốn (Biệt danh của Tiết Bán Xuyên). Nhưng chờ đến khi hắn vừa mới nhổ trại, thì Tiết Bán Xuyên chưa từng lộ mặt kia lại từ trong thành chạy ra giết tới.

Tốt, rốt cục cũng đi ra, đánh đi! Rốt cục có thể nhẹ nhàng vui vẻ chém giết một trận.

Chờ hắn chỉnh đốn xong đội hình, chuẩn bị kỹ càng thời điểm tấn công, Tiết Bán Xuyên lại quay đầu trở về, cổng thành một lần nữa đóng chặt.

Cái kia... Tiếp tục nhổ trại, Tiết Bán Xuyên lại đi ra. Chuẩn bị đánh, hắn liền quay đầu trở về.

Hiện tại, Dương Long Đình tin chắc rằng, Trình Đại Lôi cùng Tiết Bán Xuyên nhất định có một loại hợp tác nào đó, nếu không phải, thì làm sao lại phối hợp ăn ý đến như vậy.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right