Chương 240: Diệt Sạch

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,428 lượt đọc

Chương 240: Diệt Sạch

Hai ngàn hán tử trong sơn trại xông ra ngoài chém giết, mà Nhung Tộc người sống sót còn lại cũng không hơn trăm người, dưới đao của hai ngàn hung thần, căn bản không thể phản kháng.

Một trận chiến này là để mọi người thấy, Nhung Tộc cũng là có thể bị giết chết, đối mặt với cái chết, bọn họ cũng sẽ bị hoảng sợ. Câu nói kia nói thế nào nhỉ: Kẻ giết người thì ra cũng nhu nhược như thế!

Sau trận chiến, Trình Đại Lôi dẫn người thu dọn chiến trường, ngựa khôi giáp binh giáo đều thu về sơn trại.

"Đại đương gia, ta đã đếm qua, chúng ta lần này tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, tổng cộng 1120 tên, chúng ta bên này chỉ có mười mấy người bị thương, thu hoạch toàn thắng." Hoàng Tam Nguyên nói.

Đó quả thực là một chiến thắng đáng kể, sau ba mươi năm, không gian đã được đặt trong toàn bộ đế quốc, đây là một chiến thắng cực kỳ hiếm có. Nếu được báo cáo lên triều đình thì việc phong làm tướng cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà, một chiến thắng trọn vẹn đôi khi là một điều tốt nhưng đồng thời cũng là một điều tồi tệ. Tiêu diệt toàn bộ địch nhân có nghĩa là, không có một binh sĩ Nhung Tộc nào chạy trốn được, bọn hắn trúng tên ở ngực, ngay vị trí này, bọn họ biết rõ hẳn phải chết, nên cũng không có xoay người chạy trốn.

Đây là đội quân hung hãn, kêu bọn hắn là quái vật kỳ thực cũng không quá phận.

Một trận chiến này đủ để mọi người hiểu rõ, Nhung Tộc cũng không phải bất khả chiến bại. Cũng làm cho Trình Đại Lôi hiểu rõ, muốn chiến thắng bọn họ, thật sự cũng vô cùng khó

Hôm nay, tất cả chỉ là mới bắt đầu.

Thành Hắc Thạch, Xích Mi đang chờ thủ hạ hồi báo, chờ đợi một thời dài đằng đẵng.

"Bất quá chỉ là mấy chục người, giết xong cũng nên sớm trở về, làm sao tới bây giờ còn chưa có ai.”

"Những người ở đế quốc này thật là đáng giết!" Thác Man cười nói: "Có thể là trên đường bị trì hoãn thời gian."

Đánh cướp Đế Quốc không phải lần một lần hai, mọi người sớm đã thành thói quen nhất định phải thắng lợi, về phần thất bại, hôm nay chết một đội lính tuần tra đã coi như là thất bại.

"Chúng ta cần phải mau mau, đừng khiến cho những ca ca đệ đệ đó vượt lên trước." Xích Mi dựa người trên ghế nói một tiếng, bỗng nhiên mày nhăn lại: "Có thể hay không, bọn họ bị mai phục, nên đã chết."

Đêm hôm ấy, đại quân của Bắc Man bộ xuất động, binh phát đến núi Thanh Ngưu.

Sau trận chiến, cũng không kịp chúc mừng, mọi người cũng cần nghỉ ngơi bổ sung thể lực, vì để chuẩn bị cho trận chiến lớn trong tương lai.

Người già trẻ em làm công tác hậu cần, không thể nghỉ ngơi, ngay trong đêm chuẩn bị vật tư, thay nhau ngủ nghỉ.

Trình Đại Lôi cũng muốn thảo luận về chuyện sắp xảy ra, hắn cùng bọn người Từ Thần Cơ, Lưu Bi, Hoàng Tam Nguyên thảo luận cho tới đêm khuya.

Đêm đến, Trình Đại Lôi đi vào gian phòng của Tô Anh, khẽ chọc cửa phòng.

"Ngủ à?"

Tiểu Điệp mở cửa ra, tức giận nhìn Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi đi vào phòng, thấy Tô Anh đang ngồi ở chỗ đó, âm thầm rơi lệ, nhìn thấy Trình Đại Lôi tiến đến, bận bịu lau sạch sẽ nước mắt.

Trình Đại Lôi sờ mũi một cái, ngồi xuống đối diện Tô Anh.

Tô Anh khôi phục lại bình tĩnh, kêu Tiểu Điệp rót nước cho Trình Đại Lôi, chậm rãi nói: "Hôm nay các ngươi đã đánh một trận chiến rất đẹp.”

"Không sao." Một trận thắng lợi nho nhỏ còn chưa đủ khiến Trình Đại Lôi choáng váng đầu óc, huống hồ hôm nay chỉ là mới bắt đầu, cho tới bây giờ Trình Đại Lôi còn không có cùng Nhung Tộc chính diện giao phong dũng khí, tự nhiên cũng không có thực lực này.

"Có thể thủ được à?" Tô Anh hỏi.

"Cứ thử một chút." Trình Đại Lôi cười khổ một tiếng.

"Muộn như vậy, huynh sao lại tới đây, có chuyện gì à?" Tô Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện không phải quá muộn, mà là trời đã sắp sáng.

"Ta tới... Là muốn cùng nàng nói một số chuyện." Trình Đại Lôi muốn nói lại thôi.

"Cái gì?"

"Ngươi trước đi ra ngoài một chút." Trình Đại Lôi nói với Tiểu Điệp.

"Ngươi muốn làm gì?" Tiểu Điệp từ trước đến nay không phải sợ Trình Đại Lôi, nhưng giờ phút này chạm đến ánh mắt của Trình Đại Lôi, lại đột nhiên ngậm miệng lại.

Dù sao hắn cũng là trại chủ thống lĩnh năm ngàn người, hôm nay lại gánh mạng sống của nhiều người, lời nói và hành động của Trình Đại Lôi đã sớm khác biệt rất nhiều so với trước.

Tiểu Điệp rời phòng, đóng cửa lại và đứng trước cửa phòng.

Tô Anh nhìn Trình Đại Lôi: "Bọn họ còn bao lâu nữa mới giết tới?”

"Đại khái hai ba ngày đi." Trình Đại Lôi nói toẹt ra: "Tốc độ hành quân của Nhung Tộc rất nhanh."

"Như vậy... Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?"

Trình Đại Lôi thở sâu, ấp a ấp úng nói: "Cái này... Nàng có phải hay không nguyện ý... Hiện tại... Gả cho ta?"

Tô Anh sững sờ, mày nhăn lại, khó có thể tin nói: "Hiện tại?"

"Ta biết, hiện tại rất đường đột, nhưng ta xác muốn nàng gả cho ta?" Trình Đại Lôi nói: "Đương nhiên, nếu như nàng không nguyện ý, chúng ta còn có thể trò chuyện tiếp."

Tô Anh sững sờ một hồi thật lâu, chậm rãi nói: "Nguyên nhân là vì ngươi quá khẩn trương, trước…cứ suy nghĩ một thời gian.”

Trình Đại Lôi xạm mặt lại, nguyên nhân chân chính lại không thể nói cho Tô Anh, bất quá hắn hiện tại muốn Tô Anh gả cho mình là thật.

Sơn trại phải đối mặt với đại quân của Nhung Tộc, bất luận một sức mạnh nào cũng đều quý giá. Trình Đại Lôi có thể mượn sức mạnh nhiều nhất, đương nhiên chính là hệ thống của Sơn Tặc Chi Tâm.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right