Chương 242: Trận Đầu Tiê
Xích Mi gọn gàng ra khẩu lệnh, hàng nghìn con ngựa giương cao vó ngựa, nhưng đội ngũ vẫn duy trì đội hình của mình không chút lộn xộn. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Nhung Tộc là thiên hạ vô song, tốc độ di chuyển của đội ngũ là cực nhanh.
Sau một thời gian ngắn, đội ngũ đã tiến vào địa phận của núi Thanh Ngưu.
Trên Ngưu Giác phong, một ngọn cây chệch hướng, chỉ về hướng phương bắc.
"Đến, đến." Trình Đại Lôi quan sát cẩn thận, thoáng chốc lên tinh thần.
Vừa đi đến núi Thanh Ngưu, đội ngũ Xích Mi liền bị ngăn chặn, chỉ thấy trên đường lớn có rất nhiều cây to, núi đá, rãnh sâu và nông trên đường.
Những thứ này không thể ngăn cản một đội quân vạn người, mà một đội quân vạn người có thể lấp mương chỉ bằng một nắm đất.
Hầu như không cần Xích Mi phân phó, đã có hạ nhân đến ngay lập tức đến phía trước mở đường. Đem gốc cây đẩy ra, dời núi đá đi, lấp đầy khe đất... Tuy nhiên, tốc độ của đội ngũ cũng bị kéo chậm.
Trong núi rừng, Trình Đại Lôi mang trên lưng một chiếc rìu lớn, trong lòng bàn tay cầm kiếm, không ngừng nắm chặt tay rồi thả lỏng.
"Phóng!"
Đội cung tiễn thủ đồng thời bắn tên, thiết tiễn rơi như mưa, từ chỗ cao bắn xuống những binh lính đang mở đường.
Bất thình lình có mưa tên làm cho người vội vàng không kịp chuẩn bị, thoáng chốc đã có mười mấy người bị thương, nhất thời bối rối, không kịp phản ứng.
"Có mai phục!" Xích Mi quát lạnh: "Giết bọn hắn!"
Kỳ thực không cần Xích Mi phân phó, đã có hán tử Nhung Tộc dẫn theo cung tiễn loan đao tiến lên.
"Đi đi, đi đi!"
Trình Đại Lôi rống to, quay người trốn vào trong rừng núi.
Kỹ thuật vô song của Nhung Tộc, tài bắn cung cũng không cần nói, đây coi như là thiên phú chủng tộc của người ta, mà sơn tặc do Trình Đại Lôi thống lĩnh, kỳ thực không quá giỏi bắn cung, mà chỉ có thể kéo mở cung một cách tạm được. Thứ mà những người này am hiểu chính là cầm cuốc, chứ không phải là chiến đấu.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thiên phú của bọn họ, sinh hoạt trên núi Thanh nhiều năm như vậy, sớm đã đối với địa hình nơi này vô cùng quen thuộc, trèo đèo lội suối đối bọn hắn mà nói cũng giống như giẫm trên đất bằng. Nhưng Nhung Tộc ở vùng núi... Chưa nghe nói qua người nào chăn dê chăn trâu trên núi đi.
Một đám người đi vòng quanh núi vài vòng rồi biến mất không còn tăm tích, Xích Mi phái truy binh không công mà lui, còn bởi vì chạy quá mau mà có người chân đau đến thấu xướng, mặt mũi đỏ bừng.
Có chút xấu hổ, cũng có chút mất mặt.
"Tiếp tục đi tới, chú ý cảnh giác bốn phía!"
Đại Quân tiếp tục đi tới, bởi vì phải không ngừng mở đường, tốc độ cảu đội ngũ bị kéo chậm.
"Đến! Đến!"
Cao Phi Hổ đặt bàn tay lên lòng ngực, khoảng cách với Nhung Tộc gần như vậy, hắn bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
"Phóng!"
"Đi đi, đi đi!"
Biểu lộ trên mặt Xích Mi càng ngày càng không dễ nhìn, ỷ vào địa hình thuận lợi, núi rừng bên trong thỉnh thoảng sẽ thả ra một đợt vũ tiễn. Mà những người bắn tên ra mới cực kỳ đáng giận, thả một đợt tiễn liền nhanh chóng rút đi, một khi bị phát hiện, cũng không có ý định chiến đầu, mà cứ thể co cẳng bỏ chạy.
Mà ở vùng núi này...Binh lính của mình xác thực chạy không nhanh.
Mặc dù thương vong không lớn, mấy chục người bị thương hay tử vong đối với đại đội ngũ cũng không đáng là gì. Nhưng loại cảm giác đề phòng mũi tên bắn tới này, thực sự làm lòng người mệt mỏi.
Bằng cách này, tốc độ hành quân của đội bị chậm lại rất nhiều.
Không cần biết bao xa, cuối cùng sẽ có một khoảnh khắc để đến đích.
Ba ngày sau khi Xích Mi xuất phát, đến hoàng hôn, binh của Xích Mi đã tiến vào trung tâm núi Thanh Ngưu. Hắn lấy ra một tấm bản đồ quan sát địa hình chung quanh, sau đó thở phào thật dài, ánh mắt nhìn qua phía trước nói: "Thứ ta muốn chính là ở bên trong.”
Đội ngũ tiến lên, lại đột ngột dừng lại, Xích Mi không nhìn thấy thứ mà mình tưởng tượng bên trong sơn cốc, mà là nhìn thấy một tòa thành đột ngột từ mặt đất mọc lên, trên tường thành đều trang bị đầy đủ đèn đuốc.
Sự tình cùng mình nghĩ có chút không giống, nơi này sao lại có quân đội chiếm đóng, bọn họ là người của ai?
Không quản nhiều như vậy, đánh xuống tòa thành này, chúng ta sẽ trở lại dáng vẻ nên có.
Không hề dừng lại, Xích Mi liền ra lệnh công thành.
Đế Quốc trăm chiến trăm bại, Nhung Tộc trăm trận trăm thắng, cho tới bây giờ, Đế Quốc thua thành thói quen, Nhung Tộc cũng thắng thành thói quen.
Trong nhận thức của Nhung Tộc, binh sĩ của Đế Quốc là gầy yếu, nhát gan, thành trì của đế quốc cũng như giấy dán, gót sắt bước qua liền lập tức đổ sập.
"Đại đương gia... Bọn họ đã tấn công tới!”
"Vội vã như vậy!" Trình Đại Lôi cũng giật mình, vừa tới đã tấn công thành. Chẳng lẽ bọn họ không dừng lại để chỉnh đốn, không cần khôi phục thể lực, không điều tra địa hình chung quanh?
"Chuẩn bị, chuẩn bị!" Trình Đại Lôi kêu to: "Chuẩn bị đánh trận đi!"
Bốn chiếc máy bắn đá từ phía sau đội ngũ đẩy lên phía trước, cái thứ nhất nện đá lên trên tường thành, trận chiến cứ như vậy bắt đầu triển khai.
Xích Mi không hề cho Trình Đại Lôi thời gian thở dốc, cho dù hắn hiện tại không biết kẻ địch của mình là người nào. Giống như một người đang leo núi, núi ở đó và ta muốn leo lên.
Nếu như hỏi Xích Mi, Xích Mi khẳng định sẽ nói, thành ở nơi đó, vì vậy ta muốn phá thành.
"Bọn họ làm sao có máy bắn đá, bọn họ làm sao có máy bắn đá!" Trình Đại Lôi đứng trên tường thành kêu to