Chương 247: Mãnh Tướng Đơn Đấu
"Được rồi được rồi."
Xích Mi bất đắc dĩ phất phất tay, thủ hạ đều ngu xuẩn như vậy, đội ngũ này thật sự đúng là không nên mang theo. Bọn họ bình thường không thể học hành nhiều, đương nhiên, cũng không biết chữ, mà Nhung Tộc cũng không có văn tự.
Trách không được Đế Quốc gọi các ngươi là man di... Xích Mi thở dài, như thể chính mình sống ở thế gian phồn hoa của đế quốc thì tốt biết bao, như vậy liền không cần phải mỗi ngày gặp những man nhân thô lỗ này.
Nhưng làm thế nào để đánh trận tiếp theo, Xích Mi cũng không có cách nào. Hắn đột nhiên cảm giác được, mang binh đánh giặc cũng không phải 1 chuyện đùa.
Đông đông đông.
Ngoài doanh trại chợt có trống trận vang lên, đám người trong đại trướng giật mình: Địch nhân đánh tới.
Đây chính là chuyện chưa từng có, đây là dựa theo thói quen bám thành của Đế Quốc, trận địa thực chiến chính là lĩnh vực am hiểu của Nhung Tộc, vậy mà bọn họ thật sự dám xông tới đây.
Chỉ nghe trống trận vang lên, nhưng không thấy có người nào xông lại. Trong lòng cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, Xích Mi mang theo mấy thủ lĩnh của bộ lạc rời khỏi đại doanh, dừng lại cách cổng thành sáu trăm bước.
"Thập vương tử, không thể tiến lên nữa, cẩn thận mũi tên của bọn hắn!" Thác Man ngăn lại Xích Mi.
Xích Mi gật gật đầu, nhìn qua đầu tường xa xa, chỉ thấy trên thành đang có người dùng lực mạnh mẽ đánh trống.
"Bọn họ đang làm cái gì??" Xích Mi nghi hoặc hỏi.
Lúc này, nghe được trên cửa thành truyền ra tiếng kêu lớn.
"Con cháu của Trường Sinh Thiên, các dũng sĩ trên thảo nguyên, biết được Nhung Tộc các ngươi có võ thuật mạnh mẽ, lấy kỵ thuật cưỡi ngựa danh dương thiên hạ. Họ Lý nhà chúng ta... Trình Tướng Quân của chúng ta nói, võ kỹ của Nhung Tộc bất quá chỉ là để chém giết quái thú mà thôi, hôm nay dùng võ đạo chân chính của Đế Quốc để dạy cho các ngươi, thế nhưng hai quân đối chọi, Trình Tướng Quân không đành lòng nhìn binh lính hai bên hi sinh vô ích, Trình Tướng Quân mong muốn đơn thương độc mã đọ sức với dũng sĩ của Nhung Tộc, các hạ nếu có thể thắng được Trình Tướng Quân, Trình Tướng Quân nhà ta nguyện mở cửa thành ra, nhấc tay đầu hàng."
Thanh âm xa xa truyền đến, Xích Mi mày nhăn lại, hướng về phía tường thành hô to: "Các ngươi rốt cục là ai?”
Chiến cho đến bây giờ, Xích Mi vẫn chưa biết được lực lượng nào đang chống lại mình.
"Đại đương gia, bọn họ hỏi chúng ta là ai?" Một tên sơn tặc quay đầu lại hỏi.
Hỏi cái này sao, Trình Đại Lôi đứng dậy từ dưới bức tường thành, chỉnh lại ba cái ấn soái treo trên thắt lưng.
"Uy, đám cặn bã Nhung Tộc, các ngươi nghe cho rõ ràng." Trình Đại Lôi hít sâu một hơi: "Ta chính là du kỵ tướng quân ở Hãm Trận Doanh, núi Thanh Ngưu, thành chủ thành Lạc Diệp của Đế Quốc, U Châu Vương, được tiên nhân truyền nghề Thần Phủ tướng, Cáp Mô Đại Vương canh giữ núi Thanh Ngưu."
Trình Đại Lôi sặc đến thẳng ho khan, đọc xong một mớ cái danh xưng này, đúng thật là thở không nổi.
Bọn người Xích Mi đưa mắt nhìn nhau: Tên điên đó rốt cục là ai?
"Chết dưới rìu của Trình Tướng Quân không phải là quỷ vô danh, mau nói tên tuổi của các ngươi ra.”
Ánh mắt Xích Mi ra hiệu cho Thác Man, thực sự không thể mất uy phong của mình.
Thác Man gật đầu ra hiệu chính mình đã rõ, hô to một tiếng: "Xích Mi!"
"..." Xích Mi.
Không học thức thật đáng sợ.
Lúc này, cổng thành từ từ mở ra, một đại hán cầm trường thương trong tay, cưỡi ngựa ngũ hoa bước ra khỏi cổng thành.
"Tần Man ở đây, các ngươi mau đến nhận cái chết!”
Hai quân đối chọi, chuyện mãnh tướng đơn đấu, thật ra là rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có khả năng phát sinh. Nhìn dưới tình huống hôm nay, hiển nhiên Trình Đại Lôi chính là muốn như vậy.
"Mau đi trảm hắn!" Xích Mi nhìn lấy một tên thủ hạ của mình.
"Để ta đi giết tên tặc nhân kia!"
"Trong vòng ba hiệp, ta sẽ chém hắn xuống ngựa!"
Xích Mi dùng ánh mắt ra hiệu cho Thác Man, đây là ủng hộ lớn nhất của hắn dành cho thủ hạ, hắn cần gấp 1 phen thắng lợi, để củng cố địa vị của mình.
Lúc này, Thác Man còn chưa trả lời, chỉ thấy một viên hổ tướng xông giết ra ngoài.
Xích Mi sững sờ: Như thế nào là hắn!
Trình Đại Lôi sững sờ: Như thế nào là hắn!
Tên đó đem cưỡi ngựa vọt tới dưới thành, giơ cao thanh chùy, hét to.
"Họ Trình, ngươi mau lăn xuống đây cho ta, để ta một gậy đập nát cái đầu của ngươi!"
Người này nổi giận đùng đùng, hai mắt thấm máu, hiển nhiên cùng Trình Đại Lôi có thâm cừu đại hận.
Thế nhưng người này không phải là Đỗ Mậu của thành Lạc Diệp sao!!
Trình Đại Lôi nhíu mày nhìn Đỗ Mậu ở dưới thành, lão tiểu tử này quả nhiên không chết, nhưng hắn làm sao lại đến đầu quân cho Nhung Tộc.
"Đỗ lão đại, ta kính ngươi là một hán tử, nhưng ngươi làm sao lại đi nối giáo cho giặc, không sợ mồ mả tổ tiên bị người ta đào lên à. Mau mau buông xuống binh giáo, cùng ta một chỗ chống lại với Man Nhân!"
"Họ Trình, ngươi đừng có phí lời, mau nhanh xuống đây, để cho ta một gậy gõ đầu của ngươi."
"Chấp mê bất hối." Trình Đại Lôi vung tay lên, hướng xuống Tần Man dưới thành nói: "Xử lý hắn."
Tần Man một tay nhấc thương, một tay vỗ mông ngựa tiến về phía Đỗ lão đại.
"Chó gian tặc, chịu chết đi!"
"Mau đến!”
Một thương lập tức xuyên qua, Đỗ Mậu thấp người tránh thoát, một gậy muốn quật ngã Tần Man xuống ngựa. Thương xẹt xuống dưới, xiên qua áo may, áo lát của Đỗ Mậu, song phương giao chiến, vừa nguy hiểm vừa vội vàng.