Chương 287: Đệ Nhất Kinh Thành

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,277 lượt đọc

Chương 287: Đệ Nhất Kinh Thành

Thành Lạc Diệp, một vùng phế tích.

Phương Bá Sơn chắp tay đi tại trên đường phố, dò xét tòa thành trì này, đây là thành trì của mình.

Mình rốt cục đã trở về, không cần phải ở Thanh Châu ăn nhờ ở đậu, cảm giác về nhà thật là tốt. Mà liên quan tới phong thưởng của chính mình, châu báu, vũ khí, kim ngân, lương thảo,…mấy thứ này không cần phải nói, tăng thêm một đẳng, phong uy vũ bá, ngày khác mình còn đi kinh thành, Minh Đế sẽ tự mình phong thưởng.

Không thể không nói, trong từ đường của nhà mình, hắn còn muốn lập 1 tấm bia đá, bên trên viết: Năm nào tháng nào ngày nào, Phương Bá Sơn uy vũ bá đại phá Nhung Tộc, bảo vệ đế quốc.

Tưởng tượng bộ dáng chật vật bỏ đi khi đó của mình, cho tới hôm nay. Cho nên nói, con người khi còn sống thật đúng là không thể nào đoán trước đây này.

Mình vẫn là thành chủ, lại có phong thưởng, cho nên bọn họ đương nhiên kém hơn chính mình. Mà hắn lại không thể so với Dương Long Đình, đương nhiên, đây là chuyện không thể bàn cãi, nếu như không có hắn ta, bản thân có lẽ cũng được phong vị.

Dù sao, đây là một trận thắng lợi không tầm thường.

Hắn đi vào trung tâm thành trì, tiếp nhận bội kiếm từ tay Kiều Dã, đi lên đài cao.

"Nhung Tộc muốn tới giết chúng ta, cướp lương thực của chúng ta, làm nhục vợ con của chúng ta, chúng ta nên làm cái gì, chỉ có thể cùng Nhung Tộc chiến đấu đến cùng. Để bọn hắn hiểu, chúng ta là không dễ ức hiếp. Ruộng đất của chúng ta, thân nhân của chúng ta, người chúng ta muốn bảo vệ, chúng ta không tự bảo vệ mình thì sẽ có ai đến bảo vệ chúng ta. Nam nhi, nên dấn thân vào Quân Võ, bảo vệ quốc gia, những người có tài cứ đến dưới trướng của ta, còn những người khác không cần đến, đến ta cũng không cần."

Phương Bá Sơn dõng dạc, nói văng cả nước miếng, bảo kiếm trong tay vung vẩy.

Đông!

Một hòn đá đột nhiên nện trên mặt Phương Bá Sơn, đập vào mũi khiến hắn chảy máu.

"Người nào, là ai!" Phương Bá Sơn giận dữ.

Sau đó là càng nhiều đá ném tới, thêm gạch, lá rau thối, chuột chết, trứng thối ... Đám đông xung quanh quảng trường đột nhiên sôi trào, đem nhiều thứ khác nhau đập vào hắn như mưa đá.

"Điêu dân, điêu dân!" Phương Bá Sơn rống to: "Người nào, mau tới giết, giết cho ta!"

Đám đông như bị dội nước sôi, với sự tức giận không ngừng bên dưới. Khi Nhung tộc đến, họ trốn trong hầm, trong núi cằn cỗi, trong rãnh nước, nhìn người thân của họ bị giết, vợ và con gái của họ bị sỉ nhục. Mà những quý nhân bọn họ cung phụng, một người cũng đều không thấy.

Bọn họ vẫn nhớ người nào bảo vệ mình, cũng nhớ người nào vứt bỏ bọn họ.

Năm nào tháng nào ngày nào, những người nổi loạn vây giết Phương Bá Sơn, ăn thịt của hắn.

Chuyện mỗi người từng làm, ai cũng ghi nhớ trong lòng.

Trong thời gian nháy mắt, một năm đã trôi qua.

Giữa hè, mười dặm bên ngoài kinh thành.

Trời nắng chang chang, rơi vào trên thân người giống như lửa nướng. Nhưng trong thời tiết như vậy, còn có từng đội từng đội người đi lại trên đường lớn, bọn họ tốp năm tốp ba, cưỡi ngựa, hoặc ngồi xe, hay đi bộ, có cẩm bào, có ma y, cũng có giày cỏ.

Lão Trương bày ra một quán trà lớn trên đường, bởi vì triều đình muốn mở Võ Khoa Cử, người tập võ trong thiên hạ đều muốn đuổi tới kinh thành, trên đường người đến người đi, cho nên việc làm ăn cũng không tệ lắm

"Ba vị khách quan, trà đã tới, còn có một đĩa thịt chín, ba vị cứ chậm dùng."

Ba người ngồi vây quanh bàn, nhìn qua giống như một nhà ba người, lão phụ thân mang theo một đôi huynh muội. Ông lão nhìn có vẻ đã ngoài 50, trên cằm giữ lại chòm râu dê, huynh trưởng tuổi khá lớn chút, cao lớn vạm vỡ, biểu lộ chất phác, cô nương bên kia, nhìn qua tuổi còn nhỏ.

"Ba vị cũng đến kinh thành tham gia khoa cử sao?" Lão Trương hiển nhiên là cố ý nói.

"Nhìn ra á." Người có chòm râu dê ha ha cười: "Ta mang con trai trưởng đi."

"Sao có thể nhìn không ra, mỗi ngày khách nhân đến quán trà của ta ngồi, mười người liền có chín người vì chuyện này. Nhìn thân thể của tiểu ca thân này hẵn phải được phong là bách phu trưởng. Lão Trương ta nếu trẻ lại mấy tuổi, cũng muốn đi thử một chút, dùng bộ xương già này liều mạng, cũng phải giết được mấy tên Nhung Tộc."

"Chưởng quỹ, ngài cũng đừng tham gia náo nhiệt. Nhung Tộc kia không có dễ giết, trận chiến năm đó, một đường đánh, một đường bại, sau cùng bị Nhung Tộc đánh tới dưới chân Thiên Tử, hắc, đường đường là Đế Quốc, lại không có nỗi một người có thể bù đắp được như Nhung Tộc." Một vị khác quan khác nói: "Đúng, Lão Trương, năm ngoái Nhung Tộc vây kinh thành, ngươi ở chỗ này, có gặp qua Nhung Tộc à?"

"Sao có thể chưa thấy qua, nhi tử kia của ta... Này, không nói cái này, không nói cái này." Lão Trương gượng cười hai tiếng

"Nếu nói Đế Quốc không ai có thể đỡ nổi Nhung Tộc, ta lại cảm thấy không đúng, chiến thần của Đế Quốc, tiêu diệt được mười vạn quân địch, thật sự đã thay chúng ta xả lòng căm tức." Khách nhân râu dài nói.

"Ha ha, ai mà không biết chuyện này? Nói thật, chúng ta đến lần này, một là Võ Khoa Cử, hai là vì để nhìn Chiến Thần Đế Quốc kia, nếu như được hắn dạy bảo, e rằng cuộc sống về sau sẽ dễ chạm đến vinh quang hơn.”

"Hôm nay ai ở Đế Quốc mà không muốn gặp hắn a, chỉ bất quá, nhân vật thần tiên như thế, sợ là khó thấy."

"Triều đình sẽ ban thưởng ở Trường An. Có thể có cơ hội gặp mặt."

"Nếu như đế quốc đều có Đại Tướng như vậy, chúng ta cũng không cần bị Nhung Tộc khi dễ."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right