Chương 289: Phi Thiên Cáp Mô

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,394 lượt đọc

Chương 289: Phi Thiên Cáp Mô

Hôm qua, Từ Thần Cơ, Tần Man, Từ Linh, ba người tập hợp một chỗ, trao đổi được một chút tin tức.

"Gần đây, ở Trường An cứ hai chuyện lớn, một là Võ Khoa Cử, hai là Dương Long Đình muốn tới Trường An, hai chuyện này không cần phải nói lại. Ta còn thăm dò được một sự kiện, đội ngũ đàm hòa của Nhung Tộc cũng muốn tới, lần này là muốn cưới công chúa nào đó của Đế quốc. Ngoài ra còn một việc khác, Lục vương tử của Đế quốc tại một năm trước mất tích, đến nay tung tích cũng không rõ."

Ở chung với nhau một năm, ba người đã tạo thành ăn ý, mỗi lần đi đến một nơi, ba người liền sẽ tách ra tìm hiểu tin tức, nhìn xem chuyện nào có khả năng cùng Trình Đại Lôi có quan hệ, tìm kiếm manh mối bên trong.

"Ta ở trong chợ dò thám được, Thành Tây của Trường An có một tòa Hồ Lô Sơn, bên trên cũng có một đám sơn tặc, tầm hơn một ngàn người, quan binh tiêu diệt mấy lần, đều không thể đánh xuống. Còn lại, cũng không có được cái gì.”

"Ừm, ta cũng thăm dò được một sự kiện." Từ Linh nói: "Thanh lâu lớn nhất là Mãn Đình Phương, hoa khôi ở Mãn Đình Phương tên là Nhất Chi Đào, Nhất Chi Đào từ trước đến nay không bồi khách, bao nhiêu người vung tiền như rác cũng khó gặp mặt. Nhưng vì Võ Khoa Cử lần này, Nhất Chi Đào đã lên tiếng, người nào nếu có thể đoạt được Võ Trạng Nguyên, Nhất Chi Đào nguyện ý lấy thân báo đáp." Từ Linh.

"Hoa khôi của Mãn Đình Phương, Nhất Chi Đào?" Từ Thần Cơ như có điều suy nghĩ.

"Quân Sư, thân thể này của ngài không được." Tần Man.

"Ai nói thân thể ta không được, thân thể ta rất tốt." Từ Thần Cơ giận tím mặt, nói: "Mà làm sao, ta chỉ là đang nghĩ chuyện này có quan hệ gì với Đại đương gia hay không?”

"Cái kia có quan hệ sao?" Tần Man.

"Giống như không có quan hệ gì." Từ Thần Cơ thở dài một tiếng, chợt nhớ tới cái gì, hướng đến Từ Linh nói: "Mấy tin tức ở Thanh lâu, con làm sao có thể nghe được?”

"Con đi vào a, con giả làm người bán hoa, thế là họ cho vào.”

"Một nữ hài tử làm sao có thể đi đến loại địa phương kia!" Từ Thần Cơ kinh hãi.

"Vì cái gì con không thể đi, từng tiểu tỷ tỷ bên trong đều là nhân tài, nói chuyện rất dễ nghe, mà phụ thân không phải cũng thường xuyên đi à."

"Ta đi lúc nào, ta đây là vì chuyện công, vì công việc...có nói với con, con cũng không hiểu.”

"Quân Sư, Quân Sư, trở lại chuyện chính, ngươi nhìn những tin tức này, liệu có quan hệ gì với Đại đương gia không?”

"Có vẻ không liên quan gì." Từ Thần Cơ suy nghĩ một chút nói: "Đương nhiên, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, người ở Trường An có rất nhiều chuyện, chúng ta lại hỏi thăm một chút, nếu như thực sự có tin tức gì, chúng ta phải đi Hồ Lô Sơn một chuyến.”

"Đại đương gia ở Hồ Lô Sơn à?"

"Có khả năng đi, Đại đương gia cũng không thể quên nghề cũ của mình."

Nói chuyện xong, ba người đều có chút nản lòng thoái chí, một năm qua, lại không thu được nữa điểm tin tức có liên qua đến Trình Đại Lôi. Trường An đã là hi vọng cuối cùng của mọi người, nếu như lại tìm không được, mọi người thực sự không biết nên đi tới nơi nào.

"Trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước đi. Hiện tại Trường An kín người hết chỗ, khắp nơi đều là đi thi Võ khoa cử, chúng ta chỉ đặt được một gian phòng. Linh Nhi con ngủ trên giường, ta cùng Tần Man ngả ra đất nghỉ."

"Chẳng hay tới khi nào, chúng ta mới có thể tìm được Đại đương gia." Linh nhi thở dài.

Đúng vào lúc này, căn phòng cách vách truyền đến âm thanh nói chuyện, ngăn cách tường cũng nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được hai chứ “Cáp Mô”.

Một năm trở lại đây, ba người đều đang tìm kiếm Trình Đại Lôi, bây giờ đối với hai chữ này đã qua mẫn cảm. Lúc này ba người tất cả đều là một suy nghĩ, lập tức đứng lên, thoáng chốc lui ra khỏi phòng.

Ầm!

Cửa phòng bị một cước đá văng, trong phòng hai người mập mạp đang uống trà, lúc này thấy ba người vô cùng hung ác xông tới, nhất thời giật mình.

"Các ngươi... là ai?”

Còn chưa kịp phản ứng, Tần Man đã dùng đao ngăn ở cổ của một người, một người khác vừa định lên tiếng, Từ Linh đã đặt đao ở trước ngực của hắn.

"Ba vị hảo hán, ba vị hảo hán, tha mạng."

Từ Thần Cơ đóng kỹ cửa, cười híp mắt đi tới, nói: "Hai vị an tâm chớ vội, chúng ta chỉ là muốn nghe ngóng một số việc từ hai vị, trừ cái đó ra, cũng không cướp tiền, càng không cướp mạng.”

"Các ngươi muốn ngân lượng ta có thể cho, van cầu các ngươi đừng giết ta."

"Nhìn hai vị khẩn trương như vậy, khẳng định là coi chúng ta là người xấu." Từ Thần Cơ đổ đầy trà cho hai người, nói: "Trước uống chén trà an ủi một chút, ta chính là muốn hỏi, vừa rồi hai vị trò chuyện cái gì??”

"Chuyện chúng ta chính là đại hiệp Phi Thiên Cáp Mô, nổi tiếng ở kinh thành."

"Phi Thiên Cáp Mô?" Từ Thần Cơ cùng Tần Man liếc nhau, hai người gật gật đầu, Từ Thần Cơ ngồi đối diện hai người, hơi nghiêng thân thể: "Nói rõ chi tiết."

Vừa nhắc tới chuyện này, hai người mập mạp lập tức hưng phấn lên, nói văng cả nước miếng, mặt mũi đỏ cả lên.

"Phi Thiên Cáp Mô là một đại hiệp không tầm thường, chuyên đi cướp của người giàu giúp người nghèo, chỉ nhắm vào kẻ ác mà hạ thủ. Quan binh vây bắt hắn bao nhiêu lần, nhưng ngay cả cái bóng cũng không bắt được, có lần Cấm Vệ Quân trong cung ra mặt, bố trí thiên la địa võng, sau cùng thế nào, đều để hắn chạy thoát.”

"Ta nghe nói đại hiệp Cáp Mô không phải là phàm nhân, trời sinh phía sau mọc ra 1 đôi cánh thịt, nhấc chân một cái liền bay lên trời, chỉ một cái dậm chân đã bay xa mười trượng, vì vậy mọi người đều gọi hắn là Phi Thiên Cáp Mô."

"Ta cũng cảm thấy như thế, nếu như người bình thường có thể trốn khỏi sự vây bắt của cấm vệ quân à, khẳng định hắn không phải là phàm nhân."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right