Chương 324: Hiền Đệ Của Ta

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,998 lượt đọc

Chương 324: Hiền Đệ Của Ta

Còn khuyên chư vị chớ có suy nghĩ nhiều... Ngươi cho chúng ta là đứa ngốc à, ngươi tại sao còn xách ra hai chứ “Chiến thần”, Dương Long Đình còn đang ngồi ở một bên, ngươi làm như vậy chính là đang chửi thẳng vào mặt hắn ta.

Tất cả mọi người không ngốc, lão tướng bên trong hí kịch chính là Lâm Vấn Thiên, mà “Chiến thần” kia chính là chiến thần đang có mặt trong ngày hôm nay.

Bất quá, cũng có người nhìn không hiểu, Hô Duyên Lực chờ Nhung Tộc đứng dậy vỗ tay, đối với người làm nghệ thuật vô cùng tôn trọng.

"Tốt, diễn quá tốt, tốt!"

Hô Duyên Lực ra sức vỗ tay, mặc dù khác với các bài hát thường thấy của Đế Quốc, kết thúc kịch tính hoành tráng, điều quan trọng nhất là lời bài hát đơn giản, dễ hiểu nên chúng ta đều có thể hiểu được nó.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, trong lòng đều nghĩ: Một đám ngốc không có học thức.

Đột nhiên mồ hôi lạnh ướt đẫm cổ mọi người, nếu như hí kịch không phải là hí kịch, vậy thì bản thân mình là nhân vật nào trong hí kịch? Phải chăng là đám người phun nước miếng trước phần mộ của lão tướng quân, hay là người đang vây quanh chiến thân, hung hăng quỳ liếm.

Như vậy, đến tột cùng ai mới là đứa ngốc, có lẽ Nhung Tộc ngây ngô kia mới là người tỉnh táo duy nhất ở đây.

Mấu chốt là, tuồng vui này có thật à?

Nhìn trên đài, biểu lộ của văn quan võ tướng đều đờ đẫn, giống như không hề tiếp thu được, nhưng chính những sĩ tử kia mới ảnh hưởng đến bọn họ, sau ngày hôm nay, những tin tức này sẽ được lưu truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm, mà chuyện này sẽ dấy lên một hồi mưa to gió lớn trong thiên hạ.

Tất cả mọi người nhìn về phía Minh Đế cao cao tại thượng, lúc này thái độ của hắn mới là quan trọng nhất.

Minh Đế vỗ tay, vỗ nhè nhẹ hai lần, miệng nói: "Tốt, tốt."

Văn quan võ tướng không hiểu mọi chuyện ra làm sao, mấu chốt là Minh Đế đến tột cùng sẽ xử lý chuyện này như thế nào, lòng dạ của hoàng đế thật sự rất khó lường.

"Tuyên chỉ đi." Minh Đế phất phất tay.

Chuyện này giống như không hề tạo ra ảnh hưởng gì, Lưu A Cát tay nâng thánh chỉ đi ra khỏi hàng, cao giọng nói: "Tuyên Thánh Dụ, U Châu Vương Dương Long Đình phong... Tuyên, giáo úy Ngưu Tam Cân phong..."

Cuối cùng hết thảy đều trở lại quỹ đạo, mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra, đối với phong thưởng của Trình Đại Lôi cùng Dương Long Đình cũng đã ban xuống.

Dương Long Đình được phong hai chữ Chiến Thần, dù sao hắn đã được phong vương tước, về sau đành phải cho hắn một cái phong hiệu danh dự, đây coi như là xưng hào chiến thần Đế Quốc cho Dương Long Đình. Mặt khác U Châu mười năm không cần nộp thuế, ngoài ra còn có binh giáo, đất đai, thủ hạ của hắn cũng có được phong thưởng.

Phong cho Trình Đại Lôi làm Trung Lang Tướng, Trung Tướng quân, trấn thủ Tây Bắc. Từ cửu phẩm giáo úy đến tứ phẩm tướng quân, Trình Đại Lôi chính là một bước lên trời, nhưng so sánh với công lao cứu giá của hắn thì cũng không tính là gì, mà ở Tây Bắc, thực sự là nơi vô cùng nguy hiểm.

"Thần hổ thẹn, không dám nhận phong thưởng này.”

Dương Long Đình đột nhiên đứng dậy, hướng Minh Đế quỳ xuống.

Minh Đế nhíu mày: "Ngươi có công với Đế Quốc, không cần chối từ, đây đều là những thứ xứng đáng với ngươi.”

"Thần không phải chối từ, mà là cảm thấy thực sự không xứng đáng."

"Sao lại nói như vậy, đứng lên mà nói, không cần quỳ." Minh Đế khoát khoát tay.

Dương Long Đình lúc này mới đứng dậy, nói: "Thần cả gan, trong lòng có lời nói, nếu không nói ra liền không thoải mái, mong bệ hạ tha thứ thần vô lễ."

"Có chuyện nói thẳng, hôm nay vốn là muốn nghe ngươi nói chuyện.”

Ánh mắt của Minh Đế t nhìn chung quanh một vòng, bắt gặp ánh mắt mọi người đều ở trên người hắn, hắn mở miệng, vẫn như cũ tràn đầy tự tin, âm thanh chấn động tứ phương.

"Mong bệ hạ khai ân, thần xin lớn gan nói một số điều. Bệ hạ dù ban thưởng nhiều đến cỡ nào, nhưng đều không đủ, U Châu thiếu người thiếu lương, nếu bệ hạ không cho, thần vẫn phải cầu xin bệ hạ, nhưng thần cũng không phải xin cho mình, mà là cho bách tính của U Châu, bách tính ở U Châu thật sự vô cùng khổ sở.”

Nếu như từ góc độ của một Chư Hầu mà nói, lời này của Dương Long Đình thật sự trái với quy củ, đem một vài mâu thuẫn ở dưới đáy kéo lên. Nhưng là một kẻ quan chức già đời, tại sao lại làm như thế.

"Nhưng phong thưởng hôm này ta sẽ không nhận, không phải là không muốn nhận, mà là không xứng nhận." Dương Long Đình cất cao giọng nói: "Bao quát cái danh xưng Chiến Thần, ta cũng không xứng nhận, bởi vì cái danh xưng này không nên cho ta, mà nên cho người khác."

Tâm tình của sĩ tử dưới khán đài bị hắn cảm nhiễm, có người nhịn không được hỏi: "Danh xưng này không thể phong cho ngài, vậy thì có thể phong cho ai?”

Dương Long Đình giơ cao tay phải lên, nước miếng vẩy ra: "Chính là hiền đệ Trình Đại Lôi Trình của ta!”

Phốc!

Trình Đại Lôi kém chút nữa đã bị vùi dập trước chợ, mẹ nó, có cần nói lời buồn nôn như vậy không?”

"Trình Đại Lôi?" Lý Nhạc Thiên nhịn không được hỏi.

"Ngày hôm trước, điện hạ có sai người đến, hỏi ta có từng nghe qua cái tên này hay không, ai, ta sao có thể chưa từng nghe qua. Không nói dối chư vị, Trình hiền đệ của ta vốn là một sơn tặc, nhưng cùng ta mới quen đã thân, kết bái huynh đệ, một trận chiến ở U Châu kia, ta chỉ đứng ở hậu phương trợ giúp, mà người trực tiếp đối mặt với kẻ địch chính là Trình hiền đệ." Dương Long Đình cười khổ lắc đầu: "Thế nhưng sau trận chiến, vết thương cũ của Trình hiền đệ tái phát, ta không thể giữ được mạng của hắn, có đôi khi ta muốn xin bệ hạ một số phần thưởng, thế nhưng so với người hiền đệ đã chết của ta, ta đã nhận được đủ.”

Dương Long Đình kể về quá khứ của mình với Trình Đại Lôi, thỉnh thoảng dõng dạc, thỉnh thoảng gõ nhịp tán thưởng, nói Trình Đại Lôi thần cơ diệu toán, đa mưu túc trí, phong lưu phóng khoáng, văn võ song toàn.

Một đám sĩ tử nghe được, nhịn không được mà dấy lên lòng ngưỡng mộ đối với Trình Đại Lôi.

Lưu A Cát nghiêng người về phía Minh Đế: "Bệ hạ, ta cũng có biết, năm ngoái, nạn dân ở U Châu có đề cập đếnTrình Đại Lôi, ta cũng có hỏi thăm qua, khi ấy U Châu Vương nói cho ta biết, Trình Đại Lôi bởi vì vết thương cũ mà qua đời."

"A a, đáng tiếc." Minh Đế lúc này cũng nhớ ra vài chuyện cũ

"Trình hiền đệ xả thân giết địch, cận kề cái chết không lùi, giống như ước định mới đầu của chúng ta: Tinh trung báo quốc, chết thì mới dừng. Hôm nay ta vẫn sống trên dương thế, nhưng Trình hiền đệ đã là quỷ dưới m Phủ, người và quỷ vĩnh viễn ngăn cách, kiếp này khó gặp."

"Hôm nay ta có mặt mũi nào đứng ở giữa trời đất, có mặt mũi nào gặp Trình hiền đệ ở dưới cửu tuyền. So với Trình hiền đệ, ta đã nhận được đủ nhiều, thực sự không có mặt mũi nào nhận thêm phần thưởng nào nữa.”

"Công đã thành, nhưng người đã chết, chỉ còn lại chính khí ngay thẳng mãi mãi trên thế gian.”

"Ô hô hiền đệ, ngươi trên trời có linh, cứ mở mắt nhìn xem, đế quốc có phải đã giống như ngươi mong muốn.”

Dương Long Đình duỗi hai tay ra, hướng lên bầu trời, tóc trắng rối tung, nước mắt tuôn đầy mặt.

Mẹ nó! Còn đọc điếu văn cho ta, ngươi chờ đó, cứ chờ ở đó.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right