Chương 334: Ta Không Gả

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,576 lượt đọc

Chương 334: Ta Không Gả

"Vậy cứ để cho bọn họ tới!" Minh Đế gào thét, trên mặt nổi gân xanh: "Thân là vua của một nước, không lẽ nữ nhi của mình ta cũng không giữ được.”

Lý Nhạc Thiên không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Đế.

Râu tóc đều dựng, trợn mắt tròn xoe, giờ phút này hắn không giống một vị Quân Chủ cao cao tại thượng, mà chỉ một phụ thân muốn bảo vệ con gái của mình.

Phẫn nộ có thể kéo dài bao lâu, một canh giờ, một nén nhang... ánh mắt của Lý Nhạc Thiên lặng lẽ nói cho Minh Đế một sự kiện: Đế Quốc không đánh nổi một trận.

Hắn chán nản ngồi xuống, giống như một con rồng bị rút hết sức lực, nếp nhăn chồng chất, chợt bừng tỉnh như già đi mấy tuổi.

Hào tộc phương Nam lá mặt lá trái, chư hầu phương Bắc nuôi quân mua mã, văn quan võ tướng ở triều đình Trường An thì đánh đến không chết không thôi, điều này đã cho thấy Đế Quốc bây giờ chỉ là một kho tượng đất, thật sự không thể đánh nổi một trận.

Là vua của một nước, nhưng ngay cả nữ nhi của mình cũng không thể bảo vệ được?

Thật sự không bảo vệ được.

Cũng giống như những người dân thường dưới vó sắt của Nhung tộc, chỉ có thể nhìn thê tử và nữ nhi chịu đựng tủi nhục.

Một khắc này, trong đầu Minh Đế nhớ tới ba chữ mà Trình Đại Lôi từng nói.

Không thể cứu!

.......................

Hôm nay Thanh Diệp không đến phòng giam, Trình Đại Lôi có chút nhàm chán, hắn chợp mắt, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy bầu không khí ở thiên lao có chút không đúng.

Phòng giam rõ ràng đã được làm sạch, mùi vị khác thường nổi lên trong không khí đã biến mất. Trình Đại Lôi không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này có người tiến vào phòng giam, đem xiềng xích trên người Trình Đại Lôi gia cố lại, lại dùng một dây xích sắt nối cùm gỗ của hắn hướng xuống mắt đất, vốn dĩ Trình Đại Lôi còn có thể động đậy, nhưng hiện tại chỉ có hai đầu tay là có thể hoạt động.

Bọn họ sau khi rời đi cũng không có khóa cửa phòng giam, sau đó, lại có người chuyển bàn tới, móng gấu, cá nướng than, mở ra bình rượu ngon, hương thơm bay tứ phía.

Tất cả mọi người đều rời đi, trong thiên lao chỉ còn Trình Đại Lôi cùng với một bàn tiệc rượu.

Đây là làm gì, lẽ nào ngày hành quyết đã chuẩn bị tiến hành, pháp luật Đế Quốc còn quá nhân từ? Cảm thấy lăng trì quá tàn nhẫn, nên muốn cho mình được thống khoái mà cam tâm tình nguyện chết đi.

Ánh trăng lọt qua khung cửa sổ bên ngoài, một vầng trăng khuyết đầu tiên treo lơ lửng trên bầu trời.

“Vầng trăng khuyết, lá liễu rủ giữa trời, hóa ra mình là người, chẳng ai đau cũng chẳng ai thương”.

Trình Đại Lôi sụt sịt cái mũi, cảm giác có chút chua xót trong lòng, hắn muốn uống rượu, nhưng lại phát hiện cùm gỗ xiết chặt khiến mình không thể chạm tay vào chén rượu trên bàn.

Chính lúc này, một thân ảnh lão nhân xuất hiện bên ngoài phòng giam, đem ly rượu trước mặt Trình Đại Lôi rót đầy.

Trình Đại Lôi ngẩng đầu, thấy lão nhân đứng sừng sững trước mặt mình, lưng hắn có chút còng, nhưng con rồng còng lưng thì vẫn là con rồng.

Hai mắt nhìn Trình Đại Lôi, không ai có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn.

Lão nhân không nói gì, hắn đang đợi Trình Đại Lôi nói chuyện, lấy thân phận của hắn, từ lúc còn rất nhỏ liền học được một chuyện: Vĩnh viễn không được để cho người ta biết, trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì.

Hắn thường nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt như vậy, như một người xem thờ ơ lạnh nhạt, xem trăm phương ngàn kế của bọn hắn, xem bọn hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, xem bọn hắn làm bao nhiêu thủ đoạn, nhưng không ai biết được hắn đang nghĩ gì, hoặc là có biện pháp gì.

Nhưng câu nói đầu tiên của Trình Đại Lôi triệt để đánh trúng hắn, khiến hắn cảm thấy không thể đối phó được.

"Huyết thống của nhà các vị có trộn gì kỳ quái bên trong không? Tại sao lại có niềm đam mê với hóa trang như vậy a?”

……………….

Hoàng Thành, hướng hoa điện.

"Không gả, không gả, không gả!"

Một cái gối được ném lên đầu của Lý Nhạc Thiên, hắn gãi gãi đầu, ở chỗ phụ vương thì bị ném nghiên mực, đến chỗ này thì lại bị ném gối đầu.

Lý Nhạc Thiên xoa xoa cái trán, cười nói: "Uyển nhi, chớ có kích động, muội có thể vui vẻ nha, Hô Duyên Lực bên kia là anh hùng của thảo nguyên, không phải muội rất thích anh hùng sao?”

Lý Uyển Nhi không nói gì, lấy một bộ ánh mặt nhìn tên thần kinh mà nhìn Lý Nhạc Thiên.

"Tốt như vậy, sao huynh không tự mình gả?”

"Nói bậy, ta có thể gả à." Lý Nhạc Thiên: "Bọn họ chỉ cần ngươi, Uyển Hoa hay ai khác, căn bản đều chướng mắt. Hắc, người nào không biết Minh Ngọc công chúa xinh đẹp của chúng ta, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhất định sẽ được người yêu thích.”

Ánh mắt nhìn thấy tên thần kinh lại hiện lên trên mặt Lý Uyển Nhi.

Lý Nhạc Thiên gãi gãi đầu, cũng cảm thấy lời nói của mình có độ tin cậy không cao.

"Muội không biết thôi, Nhung Tộc nguyện ý trả ba tòa thành làm lễ vật, đều nói khuynh thành, nhưng khuynh thành tính là gì, mình Minh Ngọc công chúa có thể đáng ba tòa thành."

"Không lấy là không lấy, huynh mà còn bức ta, ta treo cổ tự vẫn.”

"Treo cổ tự vẫn sẽ rất xấu.”

"Vậy ta cắt cổ tay?"

"Cắt cổ tay rất đau, muộn sẽ không chịu nỗi thống khổ này.”

"Ta đâm đầu xuống hồ."

"Hồ nước sẽ khiến cơ thể muội bị sưng phồng lên.”

"Ta, ta tuyệt thực."

Lý Nhạc Thiên nhìn Lý Uyển Nhi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Uyển nhi, muội đã trưởng thành."

"Đại ca..." Ánh mắt Lý Uyển Nhi lúc này đã mềm mại đi.

"Trưởng thành rồi, sẽ phải làm một số việc muội không thích.”

Lý Nhạc Thiên đứng dậy, kéo lấy trường bào rời đi.

"Ta sẽ không gả." Lý Uyển Nhi hướng bóng lưng hắn hô to.

Lý Nhạc Thiên không quay đầu lại, chỉ là dùng bóng lưng vung ra mấy chữ.

"Nhất định phải gả."

Sau đó bóng dáng của hắn biến mất ở ngoài cửa, cánh cửa ở hướng hoa điện cũng đóng lại, chắn đi ánh sáng bên ngoài.

Lý Uyển Nhi đột nhiên hiểu ra, đây không phải là một trò đùa của huynh muội khi còn bé. Ngươi ồn ào ta sẽ không học cầm, ta sẽ không học cầm... Sau đó hắn liền nói: Được rồi, được rồi, hôm nay không học thì không học, nhưng ngày mai không thể tiếp tục lười biếng.

Sau cùng, vẫn là học cầm, không chỉ có học cầm, còn có thư hoạ, cờ vây, trà đạo, cùng kiếm thuật, thân là công chúa của đế quốc, sẽ phải luôn học được rất nhiều thứ, mặc dù cô không hề thích nó.

Bao quát lần này, vẫn như cũ không thích, nhưng lại nhất định phải làm.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right