Chương 342: Liên Quan Đến Uyển Nhi

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,933 lượt đọc

Chương 342: Liên Quan Đến Uyển Nhi

Trình Đại Lôi đột nhiên dừng lại, liền nhìn thấy một tảng đá lớn phía trên hẻm núi bị đẩy ầm ầm rơi xuống.

"Tản ra!"

Trình Đại Lôi từ trên ngựa vọt lên, bám chặt người trên vách núi đá. May thay Trình Đại Lôi nhắc nhở sớm, mấy người khác mới chật vật trốn ở dưới đáy hạp cốc.

Tần Man tay trái mang theo Từ Linh, vai phải mang theo Từ Thần Cơ, nhanh chân rời khỏi chỗ đá rơi.

Trình Đại Lôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên hạp cốc có mấy bóng người đang đẩy đá xuống.

"XXX "

Trình Đại Lôi tuôn ra một câu chửi thề, thân thể bỗng nhiên vọt lên, thân nào cánh phượng bay muôn sắc, chân đạp lên vách đá, khoảng cách tầm ba trượng, mà lúc này y phục của hắn tung bay, nhanh nhẹn như tiên nhân.

Mấy người nhốn nháo dưới hẻm núi ngơ ngác nhìn cảnh này, trong miệng khó tránh khỏi phát ra 1 tiếng kinh ngạc.

"Quả nhiên không hổ là Trình Đương gia.”

Chờ đá ngừng rơi, đám người đều không có ai bị thương, nhưng có mấy thớt ngựa đều bị nện thành thịt vụn, đám người hít vào một ngụm khí lạnh, nếu không có Trình Đại Lôi cảnh giác, hậu quả khó mà lường được.

Mấy người thuân theo đường vòng đi lên vách đá, nhìn thấy người phía trên đã bị Trình Đại Lôi giải quyết.

Trong tay hắn nắm một thanh kiếm, mũi kiếm vẫn đang rỉ máu, trước mặt là mấy bộ thi thể, vẫn còn có hai người sống, nhưng cầm đã bị Trình Đại Lôi giữ chặt.

Tần Man nhìn thấy mấy người này, liền nhớ tới lần trước bị Vương Tú ám sát, tất nhiên là cùng một bọn với Vương Tú. Hắn đi qua, đem túi độc trong miệng hai người lấy xuống, như thế mới để cho họ ngậm chặt hàm.

"Người nào phái các ngươi tới?" Tần Man.

Một đám trại chủ tức giận đến oa oa kêu to, trong miệng gào thét: "Trình đương gia, cứ giao bọn hắn cho ta, để bọn ta chỉnh đến mẹ bọn hắn cũng nhận không ra.”

Ánh mắt của Trình Đại Lôi rơi trên thân hai người.

"Không nói nhảm, mau nói cho ta biết chủ tử đứng sau lưng các ngươi, lúc đó ta sẽ để các ngươi chết một cách vui vẻ.”

Hai người nhìn chung quanh, một người trong đó nhếch miệng cười: "Trình Đại Lôi, ngươi sắp chết đến nơi, không ai có thể…”

Trình Đại Lôi bĩu môi, không nhịn được chém một mảng da thịt trên đỉnh đầu của người , khống chế cường độ cực tốt, da đầu bị cắt đứt xuống, lại không nguy hiểm trí mạng, chỉ đổi lại một tiếng thét đến thấu xương cốt.

"Ta có thể chém báy nhát đao trên thân ngươi nhưng quyết không để ngươi chết dễ dàng." Trình Đại Lôi bình tĩnh nói "Ta biết các ngươi đều là hán tử xương cứng, nhưng ta có biện pháp đem xương cốt của các ngươi mài nhỏ, cho nên đừng có khiên chiến với ta về điểm này.”

Người bên kia rốt cục cảm giác được một hơi khí lạnh, hắn nhìn Trình Đại Lôi, bảo trì sự quật cường cuối cùng.

Trình Đại Lôi một kiếm để trước mắt hắn, nói: "Cần ta móc một con mắt ra thì ngươi mới chịu nói?”

Người kia đáy lòng phát lạnh, mở miệng nói: "Là Tướng gia muốn chúng ta tới, Tướng gia hạ lệnh, không cho ngươi còn sống đi đến Cầm Xuyên."

"Họ Thôi?" Trình Đại Lôi đương nhiên hiểu rằng, người đó là Thôi tướng của Đế Quốc, hắn kỳ quái nói: "Triều đình đã chịu buông tha ta, nhưng tại sao họ Thôi kia lại quyết đưa ta vào con đường chết?”

"Minh Ngọc công chúa đã dùng chính mình đổi lấy mạng của ngươi, nhưng ngươi lại giết Dương đại nhân, Đế Quốc có thể thả ngươi, còn Thôi tướng sao có thể để cho ngươi tiêu dao khoái hoạt, cái mạng này của ngươi sớm đã được ghi danh ở dưới Diêm Vương.”

"Uyển nhi?" Trình Đại Lôi sững sờ, vô thức nói: "Chuyện này và Uyển nhi có quan hệ gì?"

"Cẩu tặc, ngươi đến bây giờ còn không biết à, nếu như không phải Minh Ngọc công chúa đáp ứng đến Nhung Tộc hòa thân, thì ngươi làm sao có thể còn sống mà đi ra khỏi thiên lao.”

"Là như vậy sao?”

Trình Đại Lôi chợt có chút thất hồn lạc phách, hắn kỳ thực cũng nghĩ qua lý do tại sao mình lại được thả ra, nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra đáp án, hắn còn tưởng rằng, do Minh Đế tâm huyết dâng trào, muốn để hắn đến thủ Cầm Xuyên, cho nên mới tha mạng cho hắn.

Nhưng hắn không biết, bên trong còn có chuyện của Lý Uyển Nhi.

"Trình đại ca, chúng ta lần này cướp cô dâu, cũng chính là đội ngũ hòa thân a." Hoàng Phi Hổ cười nói.

Hồ Bát Đao hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Lão Hoàng đế quả nhiên không có khí cốt, vậy mà đi hòa thân với Nhung tộc, hắn đã muốn làm cháu trai của Nhung Tộc, vậy chúng ta nhất quyết không thể cúi đầu bái lạy đám Nhung tộc bên kia.”

Sau khi Trình Đại Lôi rời đi cũng rất ít liên hệ với người khác, vì vậy hắn không biết trong khoản nửa tháng này, Đế Quốc đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhung Tộc cùng Đế Quốc hòa đàm, muốn mỗi năm tiến cống, hàng tháng xưng thần. Chuyện này sau khi truyền ra ngoài, liền gây ra gió to sóng lớn cho toàn bộ Đế Quốc.

Đế Quốc à, chung quy là nước lớn theo chủ nghĩa sô vanh (là một chủ nghĩa dân tộc cực đoan cho rằng nhóm hoặc dân tộc của mình là thượng đẳng và chính nghĩa còn những dân tộc hay nhóm khác là yếu đuối, hạ đẳng và đáng khinh). Chúng ta có thi thư lễ nhạc, cơm ngon áo đẹp, là dân tộc cao quý, mà đám Nhung Tộc kia... Bất quá chỉ là một đám súc vật ăn lông ở lỗ mà thôi. Chúng ta tại sao có thể xưng thần với bọn họ, tại sao lại có thể đứng ra đầu hàng.

Đây là sỉ nhục của Đế Quốc, là sỉ nhục của mỗi con dân Đế Quốc.

Trên dưới Đế Quốc, không ngừng kêu ca sôi trào, trong lòng đều có một nỗi xấu hổ và phận nổ đang dấy lên. Nhưng bọn họ dù có tức giận đến đâu, dĩ nhiên cũng không có khả năng cầm đao đi liều mạng với Nhung Tộc, thứ bọn họ giận chính là triều đình cao cao tại thượng ở trên kia.

Lý Nhạc Thiên, người phụ trách hòa đàm lần này, trong vương phủ ngày nào cũng bị người ném vào chuột chết, bởi vậy, không thể không tăng thêm số cấm vệ quân để phòng thủ.

Ba nghìn thái học sinh ngồi trước hoàng cung, lớn tiếng tụng thơ.

“Khởi Viết Vô Y? Dữ Tử Đồng Bào. Vương Vu Hưng sư, Tu Ngã Qua Mâu. Dữ tử đồng cừu

“Khởi Viết Vô Y? Dữ tử đồng trạch. Vương Vu Hưng sư, Tu ngã mâu cước. Cùng Dữ tử giai tác” (Vô Y _Khổng Tử)

Ba nghìn Thái Học Sinh cùng tụng, muốn cùng Nhung Tộc huyết chiến, huyết chiến nguyện làm tiên phong, dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào.

Minh Đế xử lý chuyện này cũng rất đơn giản, để Cấm Vệ Quân cầm đại côn xua đuổi, một số sĩ tử bị đánh đến đầu rơi máu chảy, phơi thây tại chỗ. Sau cùng bắt mấy người, ném vào đại lao, lại bắt hài tử của các đại nhân vật trong thành Trường An ném vào nhà lao để giam lại.

Như thế, chuyện này xem như áp xuống, nhưng toàn bộ Đế Quốc, sự giận dữ vẫn không cách nào tiêu bớt.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right