Chương 344: Bởi Vì Ta Bật Hack

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 682 lượt đọc

Chương 344: Bởi Vì Ta Bật Hack

Cát vàng thổi qua, một con đường cổ trải trên cát vàng. Con đường này được xây dựng bởi vị hoàng đế sáng lập Đế Quốc, vận dụng mười vạn dân phu, khi con đường này được xây dựng xong, hoàng đế khai quốc dương dương đắc ý nói: Nhung Tộc còn dám sinh sự, vậy đại binh của chúng ta có thể trực tiếp tiến vào sào huyệt Nhung Tộc.

Chỉ là vật đổi sao dời, rất nhiều chuyện cũng không giống nhau, hiện tại biến thành, Nhung Tộc có thể trực tiếp tiến vào sào huyệt Đế Quốc.

Có một quán trà bày ra trên con đường cổ, bán trà lạnh, trà thảo mộc, thịt kho, là nơi nghỉ chân cho khách dọc đường.

Hắn lật tới lật lui trà trong chén, nhìn thấy bọc hương trà khói nhẹ phiêu lên, sau đó cẩn thận loay hoay.

Hắn đang chờ.

Hắn đang đợi người còn chưa tới.

Hắn không nóng nảy, hắn biết, người hắn chờ sớm muộn cũng sẽ đến, hắn đã từng dùng ba năm cùng một người làm bằng hữu, sau đó giết chết hắn. Hôm nay cũng không ngại dùng một canh giờ nấu 1 nồi trà thảo mộc, dùng thời gian một ngày chờ một người.

Thẳng đến khi người hắn đợi đã đến, sau đó cung kính bưng lên nước trà, ngay lúc đối phương buông lỏng nhất thời, rút kiếm giấu trong thân trúc, đâm thủng trái tim đối phương.

Hắn mặc một bộ y phục bình thường, nhưng bên trong là cơ thể như một cổ máy, mỗi cơ bắp đều được kiểm soát chặt chẽ, để nó có thể phát ra những đường kiếm cực nhanh.

Sau đó, hắn sẽ vừa uống trà và trông coi thi thể của đối phương, ngày mai hắn sẽ xuất hiện ở một nơi khác, lấy thân phận khác, thầy bói, chưởng quỹ tửu lâu, người giữ cửa, mặc quần áo bình thường và làm những việc bình thường.

...........

Đông đông đông

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến bên tai, 1 con khoái mã phi nhanh nước đại trên con đường lớn, eo đeo kiếm, trên lưng vác rìu lớn, mặt mũi đầy bụi bặm.

Hô luật luật một tiếng hí dài, người trên ngựa ghìm chặt cương, dừng lại, đánh giá quán trà bày ra ven đường.

Hắn lật tới lật lui trà trong nồi, khuôn mặt nhăn nhó hiện ra trong làn khói trắng.

"Khách quan muốn ăn cái gì, quán có trà diệp đản rất ngon, rất thơm."

Tung người xuống ngựa, đem túi nước trong tay ném qua, ngồi xuống một cái bàn nhỏ.

"Đem nước đổ đầy, bưng một chén trà diệp đản.”

Hắn ta bận rộn, rót đầy trà lạnh vào túi nước, bưng trà diệp đản tới, dưới xương sườn kẹp một cây trúc.

"Khách quan chuẩn bị đi tiếp sao.”

"Ừm, nhanh lên.”

"Làm sao vội vã như vậy a..." Hắn tới gần, tay trái cầm túi nước, tay còn lại cầm chén trà, trong hai kẽ tay kẹp chặt cây trúc.

Trình Đại Lôi rút kiếm rồi trả lại kiếm vào trong vỏ, máu trong thanh kiếm vẩy ra không khí.

"Bởi vì đi đường vội vàng, cho nên không có thời gian nói chuyện." Trình Đại Lôi tiếp được đồ trong tay của hắn ta: "Thật có lỗi."

"Tại sao lại có lỗi?" Một đạo tơ máu từ cổ họng của hắn tràn ra.

"Không nên để ngươi cầm quá nhiều đồ." Trình Đại Lôi.

"Ngươi sớm biết, ngươi sao có thể... Biết..."

Thân thể của hắn co quắp ngã trên mặt đất, máu nhuộm đỏ cát vàng trên đất.

"Bởi vì ta bật hack a."

Trình Đại Lôi liếc hắn một cái, dùng ngân châm quậy nước và trà, ọc ọc rót một hơi trà lạnh, rồi bẻ một khỏa diệp đản.

"Thật thơm.”

Cát vàng, con đường cổ, quán trà bày ra, một hán tử vừa trông coi một cỗ thi thể, vừa ngồi uống một chén trà diệp đản.

Người bên cạnh dần dần nhiều, tráng hán gánh trường thương, thương gia dắt lạc đà, thợ săn cầm vũ khí, thư sinh phong lưu cầm quạt giấy.

Bốn người không có động thủ, tráng hán đem trường thương đặt xuống, thương gia vuốt vuốt bàn tính trong tay, thợ săn nhìn chằm chằm vũ khí, thư sinh đem quạt giấy mở ra rồi khép lại, tựa hồ muốn mượn tình cảnh này phú một câu thơ, nhưng lại không nghĩ ra khúc mở đầu thích hợp.

"Nơi này cách Tịch Chiếu Quan còn bao lâu nữa?" Trình Đại Lôi bỗng nhiên hỏi một câu.

"Còn hai trăm dặm." Tráng hán trả lời.

"Đi mất một ngày một đêm." Thợ săn nói.

"Nếu như ngựa của ngươi rất nhanh, có lẽ một ngày liền đến." Thương gia nhìn lạc đà lông trắng bên cạnh, tựa hồ như đang khoe khoang.

"Đường không dễ đi, tới nơi cũng phải tận hoàng hôn ngày mai." Thư sinh nói.

"Đa tạ." Trình Đại Lôi đứng lên, nhìn bốn người bên cạnh, nói: "Một vấn đề cuối cùng, trước khi chết có muốn nói gì không?”

"Ai, quên đi, dù sao cũng sẽ không có ai nhớ tới."

Một kiếm rút ra, Trình Đại Lôi đánh ợ no nê.

Thảo nguyên Tây Bắc, xa xa đi tới một thương đội.

Lạc đà xếp thành hàng, lụa, trà và đồ sứ được kéo lên xe. Họ khởi hành từ Đế Quốc, xuyên qua đồi núi, thảo nguyên, sa mạc đến phía Tây xa xôi. Trên đường đi có thể gặp phải cướp, bão táp, binh đao khởi nghĩa.

Đây là một con đường cửu tử nhất sinh, đương nhiên, phần thưởng cũng sẽ khá hậu hĩnh, đáng giá cho người bí quá hoá liều.

Thương đội này do Lam thị dẫn đầu, cùng với một số thương nhân khác. Con đường này tuy nguy hiểm nhưng mọi người vẫn có chút an tâm theo sát đoàn đội của Lam Thị.

Lam thị đã sử dụng con đường buôn bán này trong rất nhiều năm, đồng thời trong nhà nuôi nhiều cao thủ, lần này lại dùng 300 võ giả hộ tống, huống chi, người đừng đầu đoàn đội lần này chính là đại tiểu thư Lam Thanh Đình.

Mẫu thân của Lam Thanh Đình là một nữ tử Tây Vực, đại lão bản của Lam thị trong một lần phong lưu khoái hoạt đã có cô, về sau bởi vì cô trời sinh mang đồng tử màu xanh, bị gia tộc coi là yêu nghiệt, lúc năm tuổi suýt nữa thì bị ném xuống ao.

Nhưng khi cô dần trưởng thành, lộ ra vẻ dữ tợn, có thể bồi hán tử trong nhà uống rượu ăn thịt, mấy lần đi theo đội, xuất phát từ một tên tạp dịch đi lên, mọi chuyện có thể nói là giọt nước không lọt. Có cô đi theo thương đội, vậy mà nhiều lần xuôi gió xuôi nước, sau đó yêu nữ biến thành thánh nữ, đến khi cô hai mươi tuổi, phụ thân đã thừa nhận cô là đại tiểu thư của Lam thị.

Giờ phút này cô cưỡi ngựa đi trước đội ngũ, tất cả mọi người đều nhìn cô, trình độ nào đó, cô chính là trụ cột tinh thần của mọi người. Toàn thân áo đen, trên mặt cũng che miếng vải đen, nghe nói, khi còn bé, cô bị phỏng nặng khiến diện mạo xấu xí vô cùng, bởi vậy mới một mực dùng hắc sa che mặt.

"Đại tiểu thư, trời sắp tối, chúng ta có nên tìm một chỗ nghỉ chân." Một hán tử nói.

Lam Thanh Đình lắc đầu: "Cứ tiếp tục đi trong đêm, vùng này có nhiều thổ phỉ, một khắc cũng không thể ở lại, đi qua càng nhanh càng tốt.”

"Không hạ trại?" Hán tử giật mình: "Nhưng chúng ta đã đi một ngày."

"Ừm, trong ba ngày phải xuyên qua thảo nguyên này, lúc nào xuyên qua, lúc đo sẽ nghỉ ngơi."

"Ba ngày?"

Tất Cát mở to hai mắt, sau cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn dù sao cũng là lần đầu tiên đi theo, còn chưa biết phong cách của Lam đại tiểu thư. Lam Thanh Đình phong cách chỉ có một chữ: Nhanh!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right