Chương 349: Cưỡi Lạc Đà Trắng
Mã phỉ công kích lần thứ nhất, bị đè xuống, mà sương sớm cũng ở trong quá trình này dần dần tán đi.
Tâm trạng của Cung Phù không tốt lắm, tuy may mắn ngăn cản được lần thứ nhất, nhưng chưa hẳn có thể chống chọi đến lúc viện binh đuổi tới.
Hắn lặng lẽ nói nhỏ với La Tửu và mấy tên Long Vệ khác, nếu như đến lúc hoàng hôn viện binh còn chưa đuổi tới, như vậy thì chỉ có thể để bọn họ mang theo Minh Ngọc công chúa rời đi, Cung Phù sẽ dẫn người ngăn cản truy binh.
Minh Ngọc công chúa đứng trên cổng của phế thành, mắt thấy bên dưới đã đánh đến loạn một cục, những thi thể, binh sĩ bị thương, cũng không thể làm cho biểu hiện trên khuôn mặt cô có bất kỳ gợi sóng nào.
Nếu là lúc trước, cô khẳng định sẽ bị dọa đến kêu to, nhưng bây giờ không thể. Chầm chậm, cô đã có thể trải nghiệm tâm tình của phụ vương, vô luận gặp được tình huống như thế nào, cô cũng sẽ chỉ làm những điều đúng đắn nhất.
Nên hi sinh thì hi sinh, nên bỏ qua thì bỏ qua, không nên bị cảm xúc ảnh hưởng.
Cô mang theo thái giám cung nữ đi xuống thành lâu, băng bó vết thương cho các binh lính bị thương. Cung Phù lấy ánh mắt cảm kích nhìn cô, tuy cô không nói gì, nhưng sĩ khí đã được nâng lên.
Dựa vào điểm này, Cung Phù chống đỡ hai đợt công kích, chiến đấu đến tận xế chiều.
Nhưng mà, trận chiến khốc liệt không tránh khỏi những hy sinh khốc liệt, đến hoàng hôn, Mã phỉ đã đột phá vào bên trong tuyến phòng thủ của Ngư Long vệ.
Sau đó chính là mặt đối mặt, một trận giáp lá cà.
"Giữ vững thành lâu, giữ vững thành lâu, chớ để tặc nhân làm công chúa bị thương."
Cung Phù nâng thương đâm chết một tên bả phỉ trước mặt, dắt cuống họng rống to.
Mã phỉ đã vây quanh thành lâu, thành lâu đã bị biệt lập, à chìm trong đại dương mênh mông của đám Mã phỉ.
Rốt cục vẫn là không thể kiên trì đợi đến viện binh đến, Cung Phù biết đã thủ không được, chỉ có thể chọn dự định xấu nhất, để bọn người La Tửu hộ tống Minh Ngọc công chúa đi trước.
Bất Quá, hiện tại Cung Phù chính là đang kéo dài thời gian cho La Tửu, về phần những thái giám cung nữ đó thì hoàn toàn không để ý tới, bởi vì mạng của Cung Phù cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh.
La Tửu bảo hộ lấy Minh Ngọc công chúa đi đến dưới thành lâu, quơ thiết tiên đem Mã phỉ xua tan, sau đó mới đem Minh Ngọc đưa lên xe ngựa.
Thế nhưng, lúc này chung quanh tất cả đều là lít nha lít nhít Mã phỉ, ngay cả La Cửu cũng lạnh cả sống lưng, muốn xông ra ngoài, e rằng sẽ không dễ dàng.
"Bổ đầu!"
"Móc lỗ tai!"
"Dịch nha xỉ a!"
Nương theo lấy từng tiếng rống to, Mã phỉ ở bên ngoài bị giết tới, tạo ra một con đường dẫn vào bên trong. Cung Phù trong lòng vui vẻ: Chẳng lẽ thời khắc mấu chốt nhất, mình đã chờ được viện quân tới.
Nhưng lập tức, hắn liền phát hiện mình sai, bởi vì tới chỉ có một người.
Người đó cưỡi một con lạc đà lông trắng, rất đẹp, toàn thân trên dưới không có một tia tạp mao nào, bốn vó đạp cát, thân thể như lăn trong tuyết trắng, lúc này hiển hách xông lại, quả nhiên là tuấn dật vô cùng.
Về phần người trên lạc đà... Bởi vì bình thường không có gì lạ, không bàn cũng được.
Mà trên xe ngựa, lúc Minh Ngọc nhìn thấy bộ dáng của người kia, trong mắt liền hiện lên một tia sáng, giờ khắc này Minh Ngọc công chúa một lần nữa trở thành Lý Uyển Nhi.
Xung quanh xe ngựa chật ních Mã phỉ, mà cách ra sân của con lạc đà này cũng quá mức đáng ghét, vì vậy mà phần đông đám Mã phỉ đều chém tới hướng này.
Người trên lạc đà điểm chân vọt lên, phía sau như mọc ra hai cánh, trên không trung đạp gió mà đi, phóng qua trùng điệp vòng vây, rơi vào trước xe ngựa.
Cũng rơi vào ngay phía trước thiên quân vạn mã.
Lúc này, hắn một mình một đội.
La Tửu thở phào, nói: "Huynh đệ, ngươi là người nào, sao trước kia ta chưa từng thấy qua..."
Lời nói còn chưa xong, hắn liền bị đạp bay.
Trình Đại Lôi mang theo một thanh búa lớn từ trên trời giáng xuống, khom bước, xoay người, nghiêng thân thể, trong mắt giống như là một con sư tử đang ẩn mình trong cơn thịnh nộ.
Chẳng một ai hoài nghi, bởi bất luận người nào dám đến gần đều sẽ bị hắn một búa chặt thành hai đoạn.
Hào khí là một thứ vô cùng bí ẩn, một con tốt nhỏ không đáng kể giữa vạn quân, nhưng có khi một người lại là cân cả nghìn quân.
Loạn quân bị ép một chút, chủ yếu là vì mọi người không biết hắn là làm gì. Mã phỉ cảm thấy Trình Đại Lôi so với Mã phỉ còn giống Mã phỉ hơn, mà cái tư thế liều mạng của Trình Đại Lôi, lại để cho Ngư Long vệ cảm thấy Trình Đại Lôi là người một nhà.
Sau đó loạn chiến xuất hiện một khắc yên tĩnh, mà khắc yên tĩnh này có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, hoặc có lẽ chỉ là một hơi, nhưng hôm nay, một hơi thở hay một cái chớp mắt cũng là cơ hội cho Trình Đại Lôi.
Hắn không có chút gì do dự, từ trên trời giáng xuống, đạp văng La Tửu, theo sát lên xe ngựa, kéo dây cương, quát một tiếng.
"Giá!"
Tuấn mã cất vó, liều lĩnh xông về phía trước, Trình Đại Lôi một tay kéo dây cương, một tay búa chém thẳng, cánh tay giương lên, không ai có thể đến gần.
Rốt cục, song phương đều hiểu ý đồ của Trình Đại Lôi.
Hôm nay đến tột cùng là bắt rùa trong hũ hay là thủ điểm chờ cứu viện, không, đều không phải, hôm nay rõ ràng là sấm sét ngang trời. Ngay lúc hổ cùng chó sói đang giằng co, đột nhiên nhảy ra một con cóc, muốn đem thịt trong miệng hổ, miệng sói cướp đi.
"Đừng cho hắn cướp công chúa đi! Hắn là Trình Đại Lôi." Bên trong Ngư Long vệ đã có người nhận ra Trình Đại Lôi.
"Giết hắn." Mã phỉ hét lớn.
Song phương vẫn giao tranh hỗn loạn, thế nhưng mỗi người vẫn chia ra nhân mã đi chặn đánh Trình Đại Lôi.
La Tửu đi nhanh nhất, hắn vừa rồi đem Trình Đại Lôi coi như người một nhà, còn cố ý đi chào hỏi, thật không nghĩ đến lại bị Trình Đại Lôi một cước đạp lăn.
Xách một đầu thiết tiên nhảy đến trước xe ngựa, hướng vào đầu Trình Đại Lôi bổ xuống.
"Cẩu tặc, đi chết!"
Trình Đại Lôi cầm búa nện về hướng đối phương, búa cùng thiết tiên trên không trung va chạm, hai cánh tay đều chấn động.
"Người này có khí lực thật lớn." La Tửu hít vào một ngụm khí lạnh.