Chương 366: Đi Về Phía Tây
Một ngàn huynh đệ cưỡi ngựa chạy tới, khói bụi cuồn cuộn như rồng, xông thẳng vào tim gan của đại quân. Những người này giống như Ma Vương từ địa ngục, mãnh hổ xuống núi, đỏ mắt giết sạch quân thù.
Mà bên trong đám người này đều hô hào một câu:
"Đại đương gia đâu, Đại đương gia ở nơi nào!”
Cung Phù kinh hãi: "Bọn họ là ai, là ai!”
Nếu nói bọn họ là trộm cướp, nhưng trật tự tiến lên lại rất bài bản, không thua quân nhân đã từng trải trên chiến trường, tuy nhiên, cổ huyết tinh hung hãn trên người bọn họ thì không phải binh lính nào cũng có thể đạt được.
Đến giết một, đến giết một trăm, đám người này xông tới, không ai có thể ngăn cản.
Trình Đại Lôi đứng trên xe ngựa nhìn lại, đỉnh cấp Võ Tướng Triệu Tử Long, đỉnh cấp sơn tặc Cao Phi Hổ Cao Phi Báo, đỉnh cấp sơn tặc Tiểu Bạch Lang, Quan Ngư, Trương Phì, Lưu Bi đều đã tới đỉnh cấp...
Chiến trường là lớp học tốt nhất mà cái chết cũng là người thầy giỏi nhất. Chỉ một trận chiến trên núi Thanh Ngưu, mọi người tuy đánh rất khổ sở, nhưng thực lực lại được đề bạt rất cao.
Tuy nhiên, nhìn lại quá khứ, hơn mười nhân vật đỉnh cấp, thì trước đó họ cũng đã đạt đến cấp ưu tú.
Một đường tiến quân thần tốc, không bị cản trở, trực tiếp đuổi giết đến xe ngựa. Địch nhân vây quanh Trình Đại Lôi liền bị tách ra, mọi người lúc này đã đem xe ngựa bao bọc vây quanh.
"Đại đương gia, Đại đương gia!" Đám người vây quanh xe ngựa hô to.
"Được." Trình Đại Lôi từ trong ngực kéo ra một vật: "Tần Man, kéo cờ."
"Rõ!"
Tần Man đem vật mà Trình Đại Lôi ném qua, treo ở trên trường thương, nghênh ngang tung bay trong gió, con cóc trời đang nuốt mặt trăng lại một lần nữa bay lên bầu trời.
"Rống!"
Nhìn đại kỳ của Cáp Mô trại tung bay, đáy lòng của mọi người giống như bị nhen lên một đám lửa, phát ra tiếng rống giận dữ.
Quân uy như hổ.
Cung Phù bị một màn này làm cho chấn kinh, hắn chợt bừng tỉnh hiểu ra sự thật, Trình Đại Lôi trên bản chất là 1 tên sơn tặc, chỉ cần là sơn tặc liền sẽ có đồng bọn. Hắn không cần một người đại diện cho một đội, bởi vì phía sau hắn vốn đã có một đội ngũ hùng mạnh.
"Đại đương gia, chúng ta giết tới Vương Thành Nhung Tộc, đem hang ổ của bọn hắn xới lên.”
Cao Phi Báo hưng phấn nói, toàn bộ đế quốc đều sợ Nhung Tộc, nhưng sơn tặc ở trại Cáp Mô không sợ, dù sao, núi Thanh Ngưu giết mười vạn địch, đám người đã chặt không biết bao nhiêu đầu của quân thù.
"Đừng có nói nhảm." Trình Đại Lôi bĩu môi, trường kiếm vung lên: "Thu binh."
Lần này truy kích, Nhung Tộc chỉ ra một nhóm quân nhỏ, người ta Đại Quân còn chưa xuất động, dựa vào một ngàn người liền muốn xông tới sào huyệt của người ta, đây không phải là vấn đề ngu xuẩn, hay ra ngoài mà không mang não.
Lấy đại kỳ làm hiệu, đám người chém giết ra ngoài.
Cung Phù cùng Hô Duyên Lực thấy cảnh này, trong đầu toát ra cùng một ý nghĩ: Tuyệt đối không thể để đám sơn tặc này rời đi.
"Thúc Hoa, ngươi dẫn người tiến lên, người khác ta sẽ không hỏi nhưng ta chỉ cần mạng của Trình Đại Lôi."
"La Tửu, giết Trình Đại Lôi, không thể để cho hắn sống sót rời đi.”
Hai người đồng thời hạ lệnh.
Đế Quốc cùng Nhung Tộc rất hiếm khi liên thủ, nhưng hôm này lại cùng một mục đích, cùng chung một địch nhân.
La Tửu có danh hiệu là người say, bên trong Ngư Long vệ, hắn nổi tiếng nhất là hai việc, một là tửu lượng tốt, hai là lực lớn, mà khi say, khí lực của hắn còn lớn.
Thúc Hoa, sử dụng một thanh sắt lớn, hắn cũng là người giành chiến thắng trong lễ hội thần lửa đêm qua.
Hai người tất cả đều là người có bản lĩnh, đều là những kẻ kiêu ngạo và đều muốn giết Trình Đại Lôi.
Hai đội ngũ từ phương hướng khác nhau chạy tới, nhưng đều hướng đến một mục tiêu duy nhất.
Triệu Tử Long tiếp được Thúc Hoa, mà người tiếp được La Tửu chính là Trương Phì.
Hậu nhân của Trương Phi hiện tại đã có mấy phần phong thái của tổ tiên, Trượng Bát Xà Mâu trong tay vung ra, chỉ một chữ duy nhất, chính là nện.
Khí lực càng lúc càng lớn, nện đến càng ngày càng mãnh liệt, La Tửu hoàn toàn choáng váng, căn bản không kịp lấy chiêu thức đánh trả, chỉ là đem thiết tiên đón đỡ trên đỉnh đầu. Một lần, hai lần... Trên người hắn giống như đang đỡ một ngọn núi, hai tay cảm giác như bị đánh rách tả tơi.
Đông!
La Tửu bị nện xuống ngựa, lấy sức mạnh để nổi danh, cuối cùng vẫn bị bại bởi hai chữ sức mạnh.
Mà lúc này, Triệu Tử Long dễ dàng đoạt được tính mạng của Thúc Hoa, một chiêu ẩn thân, đại thương xuyên thủng cổ họng đối phương.
Hô Duyên Lực cùng Cung Phù nhìn thấy một màn này, trên mặt vô cùng kinh ngạc, chỉ trong thời gian ngắn, thủ hạ của bọn hắn đều bị đánh gãy. Mà lúc này trên thảo nguyên, Mã Phỉ cùng giang hồ quần hùng, thấy tình hình không xong, nên đang lặng lẽ rút đi.
"Đại đương gia, ngươi muốn chúng ta giết chỉ huy của bọn họ không!" Quan Ngư nói.
"A, ngươi làm được à?" Trình Đại Lôi.
"Ta chỉ xem việc này giống như treo bảng giá công khai mà thôi." Quan Ngư dùng thần sắc bễ nghễ nói.
Cung Phù cùng Hô Duyên Lực đồng thời giật mình, rốt cục có chuyện gì đang xảy ra vậy.
"Lần sau, lần sau, lần sau ngươi sẽ có cơ hội biểu diễn." Trình Đại Lôi phất phất kiếm trong tay: "Các huynh đệ, rút lui, rút lui."
Đội ngũ vây thành một đoàn, chém giết ra ngoài, quả nhiên là như lang như hổ, quét ngang đại quân, thẳng tắp giết ra một đường.
Ngư Long vệ cùng Hô Duyên Lực suất lĩnh kỵ binh Nhung Tộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của bọn hắn biến mất trong bụi mù, nhưng lại không có một người đuổi theo.
Đám người củaTrại Cáp Mô trùng trùng điệp điệp rời đi, một đường hành quân gấp gáp, chỉ dùng hai ba ngày, đã có thể tiến sát đến biên giới.
Đêm đó, mọi người dựng trại ngoài quan ngoại, nhóm lửa, ăn lương khô mang theo bên người.
Trình Đại Lôi hỏi rõ tình huống của đám người, đại bộ phận đều một lần nữa kéo một đám huynh đệ, chiếm núi làm vua.
"Đại đương gia, chúng ta tiếp tục đi về nơi nào?”
"Chẳng bằng chúng ta trở về núi Thanh Ngưu, tiếp tục chiếm núi, đem các huynh đệ tập hợp một chỗ." Cao Phi Hổ.
"Núi Thanh Ngưu không thể đi, U Châu vừa trải qua chiến tranh, hiện tại chín mười phần trống rỗng, không có nhiều tiền đồ phát triển." Trình Đại Lôi.
"Vậy Đại đương gia chuẩn bị đi chỗ nào, ngươi đi đâu, chúng ta liền theo đó.”
"Ta..." Trình Đại Lôi nhìn phía xa: "Ta vẫn muốn đi về hướng Tây."