Chương 371: Tây Môn Đại Quan Nhâ
Ban đêm, huynh đệ ra ngoài dò hỏi tin tức dần dần trở về, mọi người tập hợp một chỗ, trao đổi thông tin thu được.
Xung quanh Cầm Xuyên quan có năm tòa thành trì, mà tòa thành trì có khoảng cách gần nơi này nhất chính là Hạo Giáp thành. Muốn xua đuổi bầy rắn trên Xà Đảo, cần phải có một số lượng lớn Hùng hoàng, mà vào thành Hạo giáp, may ra mới có thể gom góp đủ.
"Đại đương gia, còn có một vấn đề, chúng ta hiện tại không có tiền?" Từ Thần Cơ đưa ra một vấn đề.
Lúc rời khỏi Trường An, Trình Đại Lôi đã tiêu hết tài sản của mình, bây giờ thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, bắt đầu lại từ con số không.
"Chúng ta là sơn tặc, thiếu cái gì thì đi đoạt cái đó, đòi tiền làm cái gì." Trình Đại Lôi hăng hái phất phất tay: "Bắt đầu từ ngày mai, mọi người cái gì cũng không cần làm, đều đi đoạt Hùng hoàng. Chung quanh tiểu thôn tiểu trấn, gặp bao nhiêu đoạt bấy nhiêu, nhất định phải nhanh, nhanh."
"Coi như đoạt được đi, nhưng muốn trong thời gian ngắn gom góp số lượng lớn Hùng hoàng cũng không phải chuyện dễ dàng." Lý Hành Tai hỏi.
"Vậy phải dựa vào ngươi." Trình Đại Lôi nheo mắt cười/
"Dựa vào ta, dựa vào ta làm gì?" Lý Hành Tai bỗng nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh: "Họ Trình, ta nói cho ngươi biết, ta tới đây là khảo sát học tập, ngươi đừng hòng lôi kéo ta và ngươi cùng một chỗ làm sơn tặc."
...
Ngày thứ hai, Trình Đại Lôi, Từ Thần Cơ, Lý Hành Tai, Phúc Đức Lặc một hàng bốn người tiến vào Hạo Giáp thành.
Trước tìm một gian thợ may, mua cho Lý Hành Tai cùng Phúc Đức Lặc hai bộ quần áo, sau đó tìm một nơi vững chắc, để hai người tắm rửa sạch sẽ.
Thật sự không biết hai người đã trải qua cuộc sống gì, khắp người đều có mùi hôi, so với bọn họ, Trình Đại Lôi đột nhiên cảm thấy mình cũng là một nam sinh tinh xảo.
Chờ hai người xong xuôi, toàn thân cao thấp đều rực rỡ hẳn lên. Lý Hành Tai thân mang cẩm bào, hai tóc mai rủ xuống, trong tay cầm quạt xếp, quả nhiên là công tử nhà lành, thiếu niên đáng yêu.
Lúc này, Từ Thần Cơ đã trở về sau khi đi tìm hiểu tin tức, cửa hàng dược liệu lớn nhất nội thành gọi là Hạnh Lâm đường, Đông gia Tây Môn, là một nhà giàu có tiếng ở Hạo Giáp thành, trong nhà đông đúc người hầu, nha hoàn, ngay cả ngựa và la cũng rất nhiều.
"Trình Đại Lôi ngươi đến tột cùng muốn ta làm gì?" Lý Hành Tai bây giờ còn chưa hiểu ra.
"Xuỵt, im lặng, hiện tại ta là người bị truy nã, mà ngươi cũng không muốn bị giam tiếp đi." Trình Đại Lôi nói.
"Vậy chúng ta đang làm gì?" Lý Hành Tai hạ thấp thanh âm.
"Đi mua Hùng hoàng."
"Chúng ta không phải không có tiền à?"
Một hàng bốn người đi vào Hạnh Lâm đường, cửa hàng tọa lạc trên con phố lớn nhất nơi này.
Bốn người tới trước cửa, còn chưa tiến vào, liền thấy 1 nam nhân trung niên bị đẩy ra bên ngoài.
Nam nhân trung niên chắp tay cầu khẩn trước cửa: "Van cầu Lâm chưởng quỹ, nương tử nhà ta bệnh đã ba tháng, đang chờ thuốc để cứu mạng đây."
"Ngươi coi đây là nơi nào, Từ Thiện Đường à, mở cửa làm ăn, không có tiền thì xéo đi."
Một nam nhân có hai phiết sợi râu đứng ở dưới mái hiên, khi nhìn thấy Lý Hành Tai, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nói: "Vị công tử này, là đến đây mua thuốc à?"
Trình Đại Lôi móc ra 1 dây tiền đồng ném cho nam nhân, theo Lý Hành Tai bước vào Hạnh Lâm đường.
"Đông gia của các ngươi ở nơi nào, ta muốn cùng hắn bàn chút chuyện làm ăn." Lý Hành Tai quét mắt xem xét xung quanh Hạnh Lâm đường.
"Đông gia của chúng ta còn cửa hàng tơ lụa ở trước đường phố, cho nên không thường đến nơi này, mà nơi này có ta làm chủ, ngài cùng ta nói là được." Lâm chưởng quỹ nói.
"Cùng ngươi nói, ta và ngươi có thể nói à?" Lý Hành Tai khoát khoát tay, vung tay lên nói: "Đi thôi."
"Công tử bớt giận, công tử bớt giận." Trình Đại Lôi bận bịu đem hắn ngăn lại, hướng đến Lâm chưởng quỹ nói: "Chúng ta là từ Cầm Xuyên quan tới, muốn mua một số lượng lớn Hùng hoàng, tốt nhất vẫn nên kêu Đông gia của các ngươi ra đi.”
Mạc Minh Mễ ở Cầm Xuyên quan là nữa binh nữa cướp, đây là bí mật nửa công khai, khi nghe tin nhóm người này đến từ Cầm Xuyên, Lâm chưởng quỹ lập tức nghiêm túc.
"Đông Gia của chúng ta xác thực không ở đây..." Lâm chưởng quỹ hạ giọng: "Đông Gia gần đây cùng Tây Thị Phan nương tử có quan hệ tốt, sợ là đang cùng nhau uống rượu, chúng ta cũng không dám đi quấy rầy. Ngài muốn bao nhiêu Hùng hoàng, cứ việc nói với ta.”
"Phan nương tử, Tây Môn đại quan nhân?" Trình Đại Lôi nhãn tình sáng lên: "Đông Gia của các người họ là Tây Môn, tên chỉ độc nhất một chữ, Khánh?”
"Không có, Đông Gia của chúng ta tên là Xuân Trường." Lâm chưởng quỹ tỏ vẻ bối rối: “Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, nghĩ đến 1 người quen, mọi người nói chuyện làm ăn đi?"
Cho nên nói, khí chất vương giả của Lý Hành Tai cũng không phải diễn, cho dù hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất móc lỗ mũi, cũng là Lục vương tử của Đế Quốc đang móc lỗ mũi, điểm này không phải ai muốn giả mạo liền có thể giả mạo.
Một màn này quả thật hù dọa Lâm chưởng quỹ, cho nên hai bên thương lượng rất thuận lợi. Trình Đại Lôi ra giá cao mua sắm một thuyền Hùng hoàng, Hạnh Lâm đường phụ trách đưa đến Cầm Xuyên, đến lúc đó mọi việc sẽ được thanh toán xong.
"Ba ngày, nhiều nhất ba ngày, hàng của công tử nhất định sẽ đến." Lâm chưởng quỹ vỗ bộ ngực cam đoan.
Sự tình thuận lợi như vậy, bốn người Trình Đại Lôi cũng thở phào.
"Chỉ bất quá, công tử trước có nên thanh toán một số tiền đặt cọc, để chúng ta sắp xếp cho bọn thủ hạ làm việc?”
Lý Hành Tai sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt hình tam giác của Lâm chưởng, lóe ra một tia giảo hoạt.
"Tiền đặt cọc à?" Lý Hành Tai ngừng lại, từ trong ngực móc ra 1 khối ngọc bội: "Ngươi nhìn cái này có đủ không?”
Lâm chưởng quỹ đứng ở cửa, nhìn bốn người họ đã đi xa. Hắn lúc này mới móc ngọc bội ra, hướng về phía mặt trời chiếu chiếu, toàn thân xanh biếc, hắn cầm nó trong lòng bàn tay như thể đang cầm một giọt nước. Ngọc bích vốn được sản xuất ở phía tây bắc, nhưng những loại ngọc như vậy cũng rất hiếm, e rằng chỉ có những nơi như Cầm Xuyên quan mới có thể cầm ra được.
Đúng vào lúc này, có 1 nam nhân đai lưng ngọc gấm từ đằng xa đi tới, ngay khi vào cửa miệng liền nói: "Lâm Tứ, làm gì đó, đứng ở cửa xử lý chuyện gì à?”
"Đại Quan Nhân..." Lâm Tứ cúi đầu khom lưng: "Ta vừa tiếp được một đơn lớn, bọn họ muốn một thuyền Hùng hoàng, đây là tiền cọc của bọn họ.”
"Muốn nhiều Hùng hoàng như vậy?" Tây Môn Đại Quan Nhân cầm lấy ngọc bội, nhãn tình liền sáng lên: "Là khối ngọc tốt, ra tay cũng thật hào phóng, vừa vặn để ta đem tặng cho người khác.”
"Là Tây Thị Phan nương tử à, Phan nương tử khẳng định sẽ ưa thích." Lâm chưởng quỹ cười theo.
"Không phải cô ấy, ta thay người rồi." Hắn ta đánh giá ngọc bội trong tay: "Là Tỷ muội Hoa gia ở sát vách…”
"..." Lâm Tứ: Ngài ra tay cũng nhanh đấy.