Chương 403: Phóng Hỏa
Cửa của tụ nghĩa sảnh mở toang, nhìn từ chỗ sáng đến chỗ tối đều không thấy được tình hình bên trong. Giống thú hoang mở rộng miệng lớn, có thể nuốt chửng mọi thứ đi vào.
“Ai, ai vào bắt bọn họ đi.”Xích Lôi hét lớn.
"Để ta!”
Một hán tử cầm thiết bổng đứng ra, thân hình cao lớn, nói chuyện ồm ồm.
Người này đến từ Nhung Tộc Tây Mặt bộ, tên là Thiết Hòa, dũng sĩ nổi danh ở bộ lạc với sức mạnh to lớn. Ngay cả Xích Lôi đấu với hắn, cũng không dám nói thắng chắc.
Thiết Hòa mang theo thiết côn đi vào tụ nghĩa sảnh, tất cả mọi người đều chú ý tới hắn, không thể không nói, biểu hiện vừa rồi của Trình Đại Lôi đã tạo nên hình ảnh của một cao thủ trong lòng mọi người. Nhưng Thiết Hòa cũng không phải hạng người ung dung, hắn liệu có thể bắt được Trình Đại Lôi.
Đông!
Với tiếng động nặng nề, một thân thể bị vứt ra, ánh mắt của mọi người đều dõi theo hắn ta rơi xuống đất. Là Thiết Hòa, một người có sức lực cực lớn, lại trực tiếp bị người ta thô bạo vứt ra ngoài, hiện tại thân thể hắn đập xuống đất, nói là không chết, nhưng cũng hấp hối, không biết còn bao nhiêu hơi thở. Trọng thương như thế, khẳng định là không cứu được, bây giờ muốn chết ngay cũng là may rồi.
Xích Lôi hao tổn 1 viên đại tướng.
"Các ngươi không thể phái người ra à?" Xích Lôi tức giận đến kêu to.
Vẻ mặt của m Vạn Lương đã thay đổi, hắn thật sự không nghĩ tới, Trình Đại Lôi lại khó giải quyết. Hắn khẽ cắn môi: "Muốn diệt trừ hắn cũng không khó, chỉ cần Xích Lôi đại nhân hung ác một chút.”
"Hung ác cái gì?" Xích Lôi không hiểu ra sao: "Lòng ta còn chưa đủ ác à?"
"Phóng hỏa." m Vạn Lương nói: "Một mồi lửa thiêu cháy tụ nghĩa sảnh, chỉ cần Tây Mặt bộ chịu bỏ nữ nhân kia.”
"Ta có cái gì không bỏ nổi, nói bỏ không được thì chính là các ngươi đi." Xích Lôi hít vào một ngụm khí lạnh: "Cứ nói Nhung Tộc chúng ta tàn nhẫn, hóa ra tàn nhẫn nhất vẫn là người Đế Quốc các ngươi!”
"Phóng hỏa!"
Mấy chục người ôm rơm rạ ngăn cửa, trong tụ nghĩa sảnh thoáng chốc tối xuống.
"Bọn họ muốn phóng hỏa!" Phiền Lê Hoa giật mình.
"Ta nhìn ra, không cần cô nhắc nhở." Trình Đại Lôi thầm mắng trong lòng: Giết người phóng hỏa, đám này quả nhiên ác độc.
"Ngươi không cần phải để ý đến ta, tự mình chạy đi, bằng bản lãnh của ngươi chắc chắn có thể phá vòng vây đi ra." Phiền Lê Hoa nói.
"Lời này là có ý gì, một hiệp khách chân chính sẽ không bỏ lại nữ nhân, sau đó tự mình chạy trối chết." Trình Đại Lôi lại đem Phiền Lê Hoa gánh lên vai, kéo khăn trải bàn đem cô cùng mình quấn chung một chỗ.
"Mang theo ta, ngươi sẽ không trốn thoát được." Phiền Lê Hoa.
Trình Đại Lôi đương nhiên hiểu điểm này, sức người có hạn, đối mặt với vòng vây của hơn trăm người, dựa vào một thanh kiếm của hắn chắc chắn không thể giết ra, vừa rồi cũng suýt nữa gặp phải nguy hiểm.
"Ta hỏi ngươi, nơi này có đường lui gì không, ở Lạc Ngọc Trại lâu như vậy, chẳng lẽ không biết địa hình quanh đây?" Trình Đại Lôi bổ sung một lời: "Bình thường nhất định sẽ có."
"Hình như không có.”
"Có chắc không?"
“Thật sự không có.”
Lúc này, ngọn lửa đã bùng lên, bầu trời hanh khô, cỏ khô bốc cháy ngay tức khắc, tường giấy chỗ ghế dựa cấp cũng nhanh chóng bị đốt cháy.
Trình Đại Lôi vác Phiền Lê Hoa trên thân, lui, vừa lui lại lui, tứ phía đều là lửa, cả tòa tụ nghĩa sảnh bị biển lửa vây quanh.
m Vạn Lương nhìn thấy một màn này, trong lòng thở phào, sự tình mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng chung quy vẫn có kết cục như mình mong muốn, bất quá phải bỏ một tòa phòng, ngày sau trùng tu lại là được.
Xích Lôi lại lộ ra biểu lộ đáng tiếc, dù sao, lần này mình làm thủ lĩnh đi cướp cô dâu, không nghĩ tới Phiền Lê Hoa lại bị đại hỏa thiêu chết.
"Giữ vững tứ phía, đừng để cho bọn hắn trốn thoát." Xích Lôi nói.
"Yên tâm đi, lửa lớn như vậy, trừ phi bọn họ có thể bay lên trời." m Vạn Lương nói.
Tụ nghĩa sảnh là một tòa nhà bằng gỗ đơn độc có hai tầng, nằm lẻ loi trong thung lũng. Bây giờ tầng trệt bị lửa bao vây, lửa bốc lên, thấy nhà gỗ nguy hiểm có thể sập bất cứ lúc nào.
Trình Đại Lôi vác Phiền Lê Hoa xuất hiện trên đỉnh tòa nhà, mặt mày bị hun khói lửa, sắp sửa biến thành một cục than đen.
"Hắn còn chưa chết!" Xích Lôi nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.
"Hắn còn sống." m Vạn Lương hừ một tiếng, tòa nhà đã cháy rụi, đừng nói Trình Đại Lôi không dám xuống, mà cho dù hắn có can đảm xuống thì xung quanh nhiều người như vậy, một khi đi xuống cũng không thể thoát chết.
Trình Đại Lôi phi thân xuống, kiếm trong tay triển khai, lao thẳng tới m Vạn Lương. Trong con ngươi của m Vạn Lương, thân ảnh của Trình Đại Lôi càng lúc càng lớn, cuối cùng mới gọi là khổng lồ.
Sau đó, một kiếm xuyên qua yết hầu.
Trình Đại Lôi dùng kiếm ngăn cản công kích xung quanh. Trái tới phải đụng, xung quanh đều là người muốn lấy mạng hắn, bọn họ giơ cao vũ khí lao về phía Trình Đại Lôi.
Keng keng keng!
m thanh binh giáo đụng nhau, thanh kiếm trong tay Trình Đại Lôi bị chặt đứt, dù sao thì đây cũng là một thanh kiếm bình thường, độ cứng của nó không thể so sánh với thất phu kiếm so sánh. Trình Đại Lôi phản ứng rất nhanh, chộp lấy một thanh thiết thương, xoay một vòng khiến đám đông rút lui.
Xích Lôi ngồi trên lưng ngựa, nhìn cả người Trình Đại Lôi đẫm máu, trụ thương mà đứng, thân thương tí tách nhỏ máu.
"Quả nhiên thân thủ tốt!" Xích Lôi nhịn không được khen một tiếng, sau đó hừ lạnh: "Ngươi tuyệt đối không thể trốn thoát được, bỏ vũ khí xuống, ta cho ngươi chết một cách vui vẻ.”
Trình Đại Lôi đã hơi kiệt sức, nếu như có búa trong tay, lại dựa vào kỹ năng nhiệt huyết kỹ, thì có lẽ mình còn có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, nhưng hôm nay trong tay của hẳn chỉ là một thiết thương thông thường. Mà đối với thương pháp, Trình Đại Lôi lại không học qua, đơn giản là ỷ vào sức mạnh mà thôi.
Xích Lôi hiện tại cũng không nóng nảy giết Trình Đại Lôi, với bản lĩnh của tên tặc nhân này, tiếp tục tấn công chỉ làm tổn hại mạng sống bên mình. Hắn muốn làm cạn kiệt sức lực của Trình Đại Lôi, sau đó, một đao giết chết.
Trình Đại Lôi giống như một cỗ máy tấn công tự động, đứng yên ở đó, một khi ai đó bước vào phạm vi tấn công của hắn, hắn sẽ lập tức bắn, đập, đập, coi nhẹ tính mạng của người ta.
Chẳng mấy chốc, xung quang Trình Đại Lôi đã gục ngã bảy tám thi thể, mà thể lực của hắn cũng hao tổn một chút, hiện tại không còn sức để đột phá nữa.
Lúc này, ngoài sơn cốc đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, giống như nổi trống.