Chương 415: Chuyến Hàng Đầu Tiê
Trong ba ngàn người không thể tránh khỏi có kẻ gian dùng mánh lới, đây cũng là điều không thể tránh khỏi. Đối với vấn đề này, Lưu Bi đã chia họ thành các nhóm theo thôn, trấn.
Với kỹ năng xây dựng tinh thông, đây không phải là vấn đề lớn, một khi dự án bắt đầu, tiến độ sẽ nhanh chóng.
Vấn đề quan trọng là mức tiêu thụ khác nhau sau khi bắt đầu dự án. Mỗi ngày người ăn ngựa nhai, không phải là một con số nhỏ, mà gỗ lớn để xây dựng sơn trại cũng không có sẵn trên đảo, nên chỉ có thể mua từ những nơi khác và vận chuyển đến đây, tất cả những thứ này cũng cần phải có tiền.
Do đó, việc mở các tuyến giao thương đã trở thành một vấn đề cấp thiết.
Chuyện này Trình Đại Lôi sẽ tự mình phụ trách, thuốc men, muối và trà mà Trình Đại Lôi cần đã được chuyển đến. Mục đích lần này chỉ là khai thác thị trường, vì vậy Trình Đại Lôi chỉ đem hai mươi cõng hàng, nhóm hàng hóa này trước đưa đến Lạc Ngọc Trại, sau đó sẽ từ Lạc Ngọc Trai xuất phát.
Trình Đại Lôi tự mình hộ tống, Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu cũng đi theo. Mọi người hiện tại đều nắm trên tay một sợi dây thừng, lần đầu hợp tác, vạn nhất đối phương có hai lòng, vì vậy cứ trực tiếp buộc chung một chỗ, thông qua tiếp xúc bỏ đi ngăn cách, chầm chậm thành lập tín nhiệm.
Về nhiệm vụ hộ tống chính, đội của Tần Man sẽ phụ trách, nhân số cũng không cần quá nhiều, chỉ cần năm mươi người là được rồi.
Nhưng chuyện này cũng không phải không có vấn đề, muốn xuất phát thì nhất định phải qua Lạc Ngọc Trại, hơn nữa Lạc Ngọc Trại có một loại ngựa, chịu khổ cực tốt rất thích hợp để đi đường núi. Vì vậy, Lạc Ngọc Trại là một điểm trung chuyển quan trọng. Nhưng nếu như đi qua đât, Trình Đại Lôi không thể tránh khỏi đụng mặt Phiền Lê Hoa.
Thật lòng mà nói, cô nương sống trên thảo nguyên rất nóng bỏng và nhiệt tình, điều này khiến cho Trình Đại Lôi không biết phải giải quyết như thế nào. Để đối mặt với vấn đề này, Trình Đại Lôi nghĩ ra một ý tưởng.
Hắn để người khác phụ trách tiếp hàng, chuyên chở hàng hoá, còn mình thì chờ ở bên ngoài, như thế cũng không cần đụng mặt Phiền Lê Hoa.
Trình Đại Lôi gối lên hai tay nằm ở trên bãi cỏ, buồn bực ngán ngẩm nhìn mấy trắng trên đỉnh đầu.
Hiện tại, có không ít người hâm mộ Trình Đại Lôi, mà ở bên ngoài, thanh danh của hắn được truyện đi rất rộng rãi, thế nhưng lại có rất ít người biết được con người chân chính của hắn, đơn giản chỉ là một người nhàm chán, thỉnh thoảng làm một ít chuyện ác cho vui mà thôi.
Thế giới này quả nhiên rất yên tĩnh, không có giám sát ở khắp nơi, không hề có Internet, người ta dùng một tháng để chờ tin tức, cũng có thể dùng thời gian nữa ngày để ngắm nhìn một ánh mây trắng đến ngẩn người.
Đồng thời, thế gian này cũng tràn ngập nghèo đói, ôn dịch, trôi dạt khắp nơi, ỷ thế hiếp người...
Không biết nằm bao lâu, Trình Đại Lôi đã có chút buồn ngủ, chợt nghe tiếng vó ngựa. Hắn lúc này mới đứng ở trên sườn núi nhìn sang, một đám người Tần Man, Vân Trung Long vội vàng cưỡi ngựa chở hàng chạy tới.
"Đại đương gia, Đại đương gia..." Tần Man hô to: "Đồ vật đều chuẩn bị kỹ càng, chúng ta lúc nào cũng có thể xuất phát.”
"Ừm." Trình Đại Lôi gật gật đầu, không có Phiền Lê Hoa, hắn cũng không biết vui vẻ hay thất vọng, cho nên thuận miệng hỏi: "Ta kêu các ngươi tìm người dẫn đường, thế nào, đã tìm được chưa?”
"Đương nhiên tìm ra, Đại đương gia có muốn đoán xem là ai không?” Tần Man.
"Còn có thể là ai..."
Trình Đại Lôi nhìn sang, chỉ thấy đằng sau đội ngũ đi ra một người, ngồi trên ngựa mất yên, đao thêu nhung, dùng áo choàng che mặt, đến khi áo choàng hơi mở, lộ ra một khuôn mặt mịn màng, đôi mặt mang theo tia lạnh lùng, lông mày phun sát ý.
Trình Đại Lôi khẽ run rẩy, không phải hắn không muốn gặp Phiền Lê Hoa, mà mấu chốt là Trình Đại Lôi đánh không lại cô. Cô nương này giống như hổ, nếu cô nổi cơn giận, thì liền không quan tâm chuyện gì, một hai bắt lấy Trình Đại Lôi đánh cho tê người.
Trình đại đương gia cũng rất cần mặt mũi nha.
"Chính là Phiền trại chủ, từ nhỏ cô ấy đã sống ở đây cho nên rất quen thuộc với địa hình chung quanh, Đại đương gia ngài không nghĩ tới đi?" Tần Man cười ha ha: "Rất ngạc nhiên đúng không?”
Đếm hàng hóa và dụng cụ cần thiết cho việc hạ trại ngoài trời, số lượng đoàn giới hạn khoảng 50 người, mỗi người đều mang theo lương khô trong 10 ngày.
Tần Man phát hiện một chuyện, đó là từ khi Phiền Lê Hoa xuất hiện, Đại đương gia giống như biến thành một người khác, tích chữ như vàng, lời ít mà ý nhiều, đây là một chuyện rất hiếm với cái miệng tiện của Trình đương gia. Mà ngược lại, Phiền Lê Hoa rất hoạt bát, hóng gió xuân, nói cười vui vẻ.
Mọi người đều tinh tường, không chỉ có Tần Man phát hiện ra chuyện này, như Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu cũng không phải người mù. Còn nguyên nhân tại sao, đám người cũng không thể nghĩ ra.
Sau khi kiểm tra xong, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Trình Đại Lôi vung tay lên: "Xuất phát."
Con đường sau đó gập ghềnh khó đi, rời khỏi Lạc Ngọc Trại, tất cả con đường về sau đều là đường núi. Đường núi quanh co, khúc khuỷu, chỉ có thể dùng ngựa tiến sát vách núi, nếu sơ suất sẽ ngã xuống vách núi, chết tại chỗ. Ở giữa có một cây cầu cáp hẹp, Vân Kiều được kéo bằng hai sợi dây cáp sắt, giữa được che bằng ván gỗ, bên dưới là vực thẳm, người đi đứng còn sợ hãi huống chi là ngựa.
Trình Đại Lôi cuối cùng cũng hiểu tại sao không có ai đi con đường này, đương nhiên nếu có thể dễ dàng đi qua thì hôm nay đã không đến lượt Trình Đại Lôi. Phải nói rằng nhờ vào cây cầu dây này, Trình Đại Lôi đã điều chỉnh độ khó của nhiệm vụ này từ chế độ khó sang chế độ địa ngục.
Mọi thứ không đơn giản như mình nghĩ.
Cuối cùng, Phúc Đức Lặc liền đưa ra chủ ý, đem hàng hóa tháo xuống, để người cõng qua, sau đó lại dùng miếng vải đen che kín mắt ngựa, rồi để người dắt qua.
Phúc Đức Lặc vẫn theo Lý Hành Tai ở sơn trại lăn lộn, có thể xưng như hình với bóng. Lần này, bởi vì muốn cùng Nhung Tộc làm ăn, cho nên mới cố ý đem hắn theo, Trình Đại Lôi không thường xuyên tiếp xúc với Phúc Đức Lặc, người này kiệm lời ít nói, giống như sợ mình. Nhưng cũng may lần này mang theo hắn, cho nên mới nảy ra ý tưởng như vậy, bằng không, chỉ với cây cầu trước mắt, mọi người liền phải lên đường hồi phủ.
Mọi việc diễn ra rất chậm chạp, phải mất cả ngày trời mới đưa được người và hàng sang phía đối diện cầu cáp. Làm xong mọi việc, trời đã nhá nhem tối, đi trên đường vào ban đêm cũng gần tương đương với cái chết.